Tiểu Kiều Thê Xung Hỉ Của Hầu Gia
Chương 3
Tranh chữ rất có nội hàm nhưng bản thân nó không đáng giá, vì vậy họ sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để biến nó trở nên đắt tiền.
Tiểu Thúy thấy rất có đạo lý, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Phu nhân, vậy thì…”
Ta cười tà mị một tiếng, gọi Tiểu Thúy mang đến cho ta tất cả những chiếc vòng tay bằng vàng nạm kim cương của ta.
Năm mươi chiếc vòng tay bằng vàng nạm kim cương lớn đeo đầy hai cánh tay của ta, ta khoác áo choàng, che hết chúng lại.
Cánh tay được áo choàng che phủ vô cùng thô kệch, như thể đeo lốp xe Michelin.
Ta hỏi Tiểu Thúy: “Thế nào, như vậy có vừa kín đáo vừa đắt tiền không?”
Tiểu Thúy có vẻ hơi đờ đẫn: “Vâng, phu nhân nhưng ta vẫn thấy có gì đó không ổn…”
“Ngươi thấy không ổn là bình thường, vì ngươi chưa quen.” Ta tràn đầy tự tin nói: “Nhưng những quan lại quý tộc kia thì khác, họ chắc chắn có thể nhìn ra ngay sự tôn quý của ta!”
Để chuẩn bị hoàn toàn, trước tiệc tất niên, ta đã nhận lời mời dự tiệc ngắm hoa mai của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa sống ẩn dật, tính tình không tốt nhưng đây là người duy nhất ta có thể tiếp xúc công khai với quan lại quý tộc.
Ngày dự tiệc ngắm hoa mai, ta mặc áo bông dày nhất, bọc bên ngoài năm mươi chiếc vòng tay vàng.
Ngoài việc hơi cồng kềnh, hầu như không có gì không ổn.
Ta đã gặp trưởng công chúa vài lần, năm nay nàng đã ngoài ba mươi, bảo dưỡng rất tốt, trông cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
“Là phu nhân Định Viễn hầu? Ngồi đi.”
Giọng nói của trưởng công chúa nghe có vẻ nhạt nhẽo, không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của ta.
Có lẽ vì nàng quy củ nghiêm khắc, tiệc thưởng mai có phần buồn tẻ.
Tiệc của những người quyền quý chán hơn ta tưởng, ta bưng tách trà nóng nhấp từng ngụm, bỗng cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên người.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trên đài cao giữa mi tâm có một nốt ruồi son, giống như Quan Âm Bồ Tát từ bi – mưu sĩ của thái tử.
Đối phương mặt lạnh tanh, thấy ta nhìn lại, từ từ dời tầm mắt khỏi người ta.
Ai vậy?
Ta đang thắc mắc thì thấy thái tử nhấp một ngụm rượu, nói với trưởng công chúa:
“Hoàng tỷ quy củ như vậy, khiến yến hội có vài phần nhàm chán.”
Trưởng công chúa rất không kiên nhẫn với hắn: “Vậy thì cút đi, bản cung không mời ngươi đến.”
Thái tử như dường như tập mãi thành quen, tùy ý vung tay, mưu sĩ nhìn ta sau lưng hắn đứng ra.
“Hoàng tỷ đối với ta luôn lạnh nhạt như vậy, cũng khiến hoàng đệ có chút buồn lòng.” Thái tử cụp mắt: “Thôi bỏ đi, không nói những lời mất hứng này nữa, hoàng đệ mới nhận một mưu sĩ, tâm tư tinh tế, giỏi vẽ tranh.
“Tái Hoa, ngươi hãy vung bút ba lần vẽ một bức tranh ngắm hoa mai, giúp mọi người vui vẻ nào.”
Bút mực được dâng lên, mưu sĩ áo trắng vung bút ba lần, lại một vốc tuyết tan ra trên bức tranh, thực sự trở thành một bức tranh hoa mai khá thú vị.
Mọi người trầm trồ khen ngợi, ngay cả ta, người không biết vẽ tranh, cũng thấy rất lợi hại.
Có bức tranh này của hắn, tiệc tùng vốn ảm đạm cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Rượu qua ba tuần, ta thấy hơi no, bèn cáo lui với trưởng công chúa để tiêu thực.
Vườn mai rất lớn, cây mai được trồng rất dày.
Vì vậy, ta bị lạc cũng là điều đương nhiên.
Ta đang không tìm thấy đường thì đột nhiên liếc thấy giữa những cây mai lùn đỏ thắm, có một bóng người mặc đồ trắng đang đứng, dường như đang nói chuyện với ai đó.
“… Không thể chủ quan…
“Ngươi chẳng lẽ không biết, đó có phải là lợi dụng đứa trẻ để các ngươi mất cảnh giác hay không?”
“Việc này ta tự có quyết đoán, bệ hạ hiện tại…
“Thư mật…”
Ta không để ý, giẫm phải cành mai trên mặt đất, bóng người vụt qua, mưu sĩ áo trắng cảnh giác quay đầu lại, chạm mắt với ta.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sát khí, sau đó lại rất nhanh chóng che giấu đi.
“Hóa ra là phu nhân Định Viễn hầu, quý an.”
Ta cũng vội vàng gật đầu: “Tiên sinh Tái Hoa, không cần đa lễ.”
Mưu sĩ của thái tử, ta vẫn phải chú ý nhiều hơn.
Nam nữ Tấn quốc không phòng bị nghiêm ngặt nhưng hai chúng ta là nam nữ đơn độc ở riêng với nhau cũng không được ổn lắm.
Ta muốn hắn chỉ cho ta một con đường về nhưng cứ nói mình bị lạc như vậy thì có vẻ hơi ngu ngốc.
Bất đắc dĩ, ta đành phải làm thân trước.
“Vừa rồi xem tiên sinh Tái Hoa vẽ tranh, ta vô cùng kinh ngạc.” Ta cười nói: “Nói đến, đứa trẻ Trọng Minh kia, vẽ tranh cũng rất khá.”
Bùi Trọng Minh trước khi ta gả vào hầu phủ đã có chút tiếng tăm, Tái Hoa nếu thường xuyên ở kinh thành thì hẳn cũng đã nghe qua tên hắn.
Nhưng ngoài dự đoán của ta, Tái Hoa ánh mắt tối sầm lại, đối với ta thêm hai phần cảnh giác.
Hắn lạnh lùng, dường như không muốn dây dưa nhiều với ta.
“Thiếu gia Trọng Minh tạo nghệ rất cao, tiểu nhân không dám so sánh với hắn.”
Bộ dạng khó chơi này của hắn khiến ta có chút khó xử.
Ta đang sầu không biết mở lời thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động bên cạnh, trưởng công chúa và thái tử từ trong rừng đi ra.
“Tái Hoa? Phu nhân Định Viễn hầu? Các ngươi đây là…”
Trưởng công chúa nhíu mày, ngược lại thái tử nhìn giữa chúng ta một cái, cười hòa nhã:
“Tái Hoa vừa rồi còn nói với ta, vườn mai của hoàng tỷ là do tiên hoàng hậu để lại, ngay cả ngự hoa viên cũng kém xa nhiều, phải đến xem cho kỹ.
“Chắc hẳn là Hầu phu nhân tình cờ gặp nhau thôi.”
Trưởng công chúa không nói tin, cũng không nói không tin, ánh mắt dò xét lướt trên mặt ta.
Ta không hiểu tại sao thái tử lại giúp ta giải vây, cũng vội vàng nói: “Thần phụ đúng là bị lạc đường, ở đây gặp được Hoa tiên sinh.”
Tái Hoa cũng cúi người, coi như thừa nhận lời ta nói.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng không nói gì nữa, chậm rãi gật đầu coi như chấp nhận.
Sau đó, sau đó thì không còn gì nữa.
Bốn chúng ta đứng thành một hình vuông trong gió lạnh, ánh mắt tiến hành một cuộc so tài không tiếng động.
Ta: “???”
Đây là đang làm gì vậy?
Đúng lúc ta đang ngơ ngác, thái tử đột nhiên cong môi cười, đột ngột rút kiếm dài bên hông đâm về phía Tái Hoa.
Tái Hoa không hề nao núng, né người dùng ngọc bội đỡ đòn tấn công.
Hắn không sao nhưng ta lại giật mình, một tiếng hét chói tai che khuất tầm nhìn.
Nhưng không ai ngờ, ngọc bội vỡ làm đôi bị thanh kiếm mềm nảy bắn ngược lại, lao thẳng về phía ta.
Lúc này, không chỉ có ta, ba người còn lại cũng biến sắc mặt.
“Phu nhân!”
Tái Hoa là người đầu tiên lao về phía ta nhưng thái tử chặn trước mặt, tốc độ của hắn buộc phải chậm lại.
Ngọc bội lao về phía ta, ta theo bản năng giơ cánh tay lên muốn đỡ.
Xoẹt——
Ngọc bội xé rách tay áo ta, lộ ra một cánh tay đầy những chiếc vòng vàng nạm kim cương.
Ta kinh hãi: “Xong rồi, lộ của rồi!”
Tái Hoa: “?”
Trưởng công chúa: “?”
Thái tử: “?”
Nói vậy nhưng cơ thể ta không tự chủ được ngã về phía sau, may mà Tái Hoa đã chạy đến.
Hắn dang hai tay, động tác lấy thân mình làm đệm chưa làm xong thì ta đã bay vào lòng hắn rồi.
Ngay lập tức, hai mươi lăm chiếc vòng vàng lớn như vòng sắt của La Hán đập mạnh vào ngực hắn.
Tái Hoa nhắm mắt phun ra một ngụm máu: “Khụ!”
Ta ngã xuống đất, hắn cũng ngã xuống đất.
“Phu nhân?” Công chúa sắc mặt thay đổi, vội vàng tiến lên đỡ ta: “Người không sao chứ?”
6.
Vì mặc nhiều, lại là trên tuyết, còn có Tái Hoa giúp ta đỡ nên ta không sao cả.
Thái y chỉ nói để ta nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được.
Biết ta không sao, trưởng công chúa mới hơi giãn mày.
Thái tử hướng ta nói xin lỗi, nói hắn chỉ vì lúc đó không khí rất thích hợp để rút kiếm so tài, không ngờ lại có hậu quả như vậy.
Kết quả đương nhiên là bị trưởng công chúa mắng một trận.
Ta có thể làm gì, túm tóc hắn bắt hắn dập đầu cho ta à?
Tất nhiên là chọn cười cười cho qua chuyện.
Hôm nay quá kinh sợ, về đến nhà ta liền phát sốt.
Lý thái y sắc thuốc cho ta, ta uống xong rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, nửa tỉnh nửa mê, bên tai ta mơ hồ truyền đến tiếng của Tố Tố và Lý Xuân.
“Nàng ấy không sao…”
“Chậc, tại ta cả, nếu như có thể sớm giải quyết…”
“… thám tử… vẫn chưa tìm thấy…”
“Còn nghi ngờ nàng ấy à?”
“Trọng Minh nói với ta nàng ấy xuất hiện ở đó thật quá khéo, thái tử và trưởng công chúa đều ở đó, không dễ phán đoán…”
“Trong phủ đã lật tung lên rồi, không có… sợ là đã…”
“Bên cha mẹ có tin tức gì không…”
Ta mơ màng mở mắt, bóng dáng cao lớn của Lý Xuân đứng bên giường.
Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, hắn quay đầu lại, bàn tay to nhẹ nhàng lại hơi cẩn thận vuốt trán ta.
“Ngủ đi.”
Cơn buồn ngủ lại ập đến, ta lại ngủ thiếp đi.
7.
Có Lý thái y tận tình chăm sóc, ta ăn ngon uống tốt, lại béo thêm một vòng.
Cuộc sống trong phủ trở lại bình lặng, như thể đã trở về lúc ta mới mang thai.
Chỉ là luôn có một cảm giác gió mưa sắp đến.
Ngày cung yến cũng đổ tuyết nhỏ, Tiểu Thúy khoác áo lông chồn cho ta, đưa ta lên xe ngựa.
Là phu nhân hầu phủ, bên cạnh chỉ có một thị nữ đi theo, có hơi khó coi.
Nhưng trước khi vào cung, thị vệ nói bên trong có cung nhân hầu hạ, không cần ta mang theo thị nữ.
Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể để nàng ấy về trước chờ.
Không ngoài dự đoán của ta, vị trí của ta gần như ngay dưới bên phải hoàng hậu.
Thực ra bụng ta đã rất lớn, đi lại cũng hơi bất tiện, để tránh giống như lần trước lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta không dám ăn uống gì, chỉ sợ trên đường đi tiêu thực lại bị lạc.
Lão hoàng đế hơi mệt mỏi, thái tử và hoàng hậu ngồi bên trái bên phải ông, hai mắt mỉm cười.
Tới gần nửa đêm, ta đã hơi khó chịu, lão hoàng đế nhìn càng mệt mỏi hơn.
Trưởng công chúa lo lắng nhìn ta liên tục, ta thuận theo nhìn về phía ánh mắt nàng nhưng lại bất ngờ chạm phải ánh mắt thái tử.
Đáy lòng ta không hiểu sao lại chùng xuống, trong đám người đột nhiên có tiếng hoảng loạn.
Ngay sau đó, các vũ cơ rút kiếm mềm từ thắt lưng ra.
“Không ai được nhúc nhích!”
Thái tử đứng dậy quát lớn, cửa cung điện đóng lại, mấy viên quan ngồi gần phía trước bị cắt cổ ngay lập tức.
Máu nhuộm đỏ một vùng.
Hoàng hậu và thái tử muốn soán ngôi!
Lão hoàng đế đã bị bọn họ khống chế từ mấy tháng trước.
Trưởng công chúa không tin nổi: “Ngươi đang làm gì? Ngươi đã là thái tử rồi, ngôi vị này sớm muộn gì cũng là của ngươi!”
Trên khuôn mặt từ bi như Bồ Tát của thái tử lộ ra một tia chế giễu, hắn thản nhiên vuốt tay áo: “Lê vương.”
Lê vương là con của quý phi đã mất, hoàng đế tự thấy mình có lỗi nên luôn rất cưng chiều.
“Nhưng hắn đã bị đuổi đến biên ải phong vương rồi!” Trưởng công chúa thấy không thể hiểu nổi: “Ở biên ải làm một vương gia nhàn rỗi, ngươi không hiểu là có ý gì sao?”
Thái tử giật giật khóe miệng, không trả lời.
Gần đây trong kinh đồn rằng, hoàng đế thực ra có ý đổi thái tử, đưa hắn đến biên ải là có ý để hắn tiếp quản binh quyền.
Trưởng công chúa cảm thấy thật hoang đường, thái tử không quan tâm nàng nghĩ gì, vung tay ra lệnh cho thị vệ giết nàng.