Tiêu Ngư Phi Dương
Chương 4
9.
Tiểu Nhan hẹn tôi gặp mặt, cô ấy nói cô ấy có người thân ở Bắc Kinh, tình cờ lần này cô ấy cũng đi cùng với ba mẹ tôi.
Theo cách nói của mẹ tôi, bọn họ mới nói chuyện ba tháng, cô gái này đã có thể khuyến khích em trai tôi ầm ĩ muốn mua nhà cho cô ấy ở Bắc Kinh, không phải một nhân vật đơn giản.
Gặp hay không gặp? Trong khi tôi đang do dự, tôi nhận được một cuộc gọi khác. Là chị hai. Từ khi chị hai đi Hàng Châu phát sóng trực tiếp, chúng tôi ít liên lạc với nhau nhưng sự hiểu lầm về việc chị ấy bỏ học đã được giải quyết sau khi nhìn thấy cuộc sống và địa vị hiện tại của chị ấy.
“Em gái, bây giờ chị đang ở dưới lầu nhà em.”
Chị hai ngồi trên giường của tôi, nhìn hành lý tôi đã đóng gói xong: “Hôm nay chuyển nhà? Sao em không gọi công ty chuyển nhà?”
“Em hẹn họ nửa giờ nữa, vì chị đến.”
Chị ấy mặc áo khoác màu yến mạch, trên mặt trang điểm tinh xảo, bỗng nhiên ngồi lại ôm lấy tôi.
“Em vất vả rồi!”
Tôi vỗ vỗ lưng chị ấy: “Sao đột nhiên lại cảm động thế?”
“Chị hai biết hết rồi, bọn họ tới rồi phải không?”
Chị hai cười lạnh một tiếng: “Nhà chúng ta, chỉ có em từ nhỏ đã tốt bụng, chị vốn không muốn phá hoại chút mộng tưởng tốt đẹp trong lòng em đối với bọn họ. Nhưng hôm nay họ lại tính toán trên đầu em, người làm chị như chị không phải là tới chống đỡ cho em sao?”
Chị hai có thể tạo được chỗ đứng trong giới beauty blogger, công lao của chị ấy không hề nhỏ.
“Chị, chị muốn làm gì?”
Chị ấy lấy điện thoại ra, là đang nói chuyện phiếm với em trai.
“Em chuyển nhà trước, dọn nhà xong thì cùng chị đi hành hạ đồ cặn bã!”
Tôi do dự một giây, rồi nói cho chị ấy biết bạn gái Tiểu Nhan của em trai đã thêm wechat của tôi.
“Đã qua rồi, đương nhiên phải đích thân gặp mặt. Chị muốn xem một chút quỷ xà thần nào có thể thích đứa con hoang đàng này của nhà chúng ta?”
Avatar của Tiểu Nhan là ảnh selfie của cô, rất nổi tiếng trên mạng. Sau khi tôi đồng ý lời mời kết bạn, cô gần như trả lời ngay, giống như đang chờ tôi.
[Chào chị.]
Tôi nhắn lại: [Xin chào.]
[Chị, em là bạn gái của em trai chị, gọi em là Tiểu Nhan là được rồi.]
[Ừm.]
[À chị, hôm qua em còn nói với Trác Tuyệt, muốn mời chị ăn cơm.]
Chị hai trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của tôi, bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
[Chọn ngày không bằng đụng ngày, tối nay cũng được, vừa vặn chị hai cũng ở đây.]
Đối phương im lặng một lúc rồi miễn cưỡng gửi một biểu tượng cảm xúc.
[Vậy, tối nay tụi em mời hai chị đi ăn lẩu nha.]
[Chị hai nghe nói em trai có bạn gái rất vui vẻ, lần đầu tiên chị ấy tới Bắc Kinh, muốn ăn một món đặc sắc. Địa chỉ chị sẽ gửi cho em.]
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn.
“Chị, sao lại gọi cô ấy tới chỗ đó? Còn nữa, quán ăn cô ta đặt quá đắt, mời bọn họ cũng thật tốn kém!”
Chị hai nhướng mày, như cười như không: “Em nói nhảm cái gì vậy? Chị em kiếm tiền không dễ dàng gì, không phải bọn họ bảo mời chúng ta sao?”
Đến buổi tối, tôi và chị gái trực tiếp đón xe từ căn nhà mới thuê của tôi đến khách sạn. Bữa ăn theo set rẻ nhất tại cửa hàng trực tuyến này có giá 899 tệ/người.
Chờ chúng tôi đến phòng bao, phát hiện người đến quả nhiên đông đủ.
“Hừ.” Ba tôi vốn mặt mày hớn hở, sau khi nhìn thấy hai chúng tôi lập tức trở nên u ám.
“Ai da, đã lâu không gặp mà cổ họng ba vẫn khó chịu à? Đờm mắc trong cổ họng từ lúc con học tiểu học đến bây giờ, cảm giác nó sống kiên cường còn hơn ba nữa đó.”
“Con đang nói cái gì vậy!”, mẹ tôi trừng mắt nhìn Tiểu Nhan, lại vội vàng nở nụ cười.
“Chị hai này của Trác Tuyệt, khi còn bé không chăm chỉ đọc sách, bây giờ làm cái gì mà dẫn chương trình.”
“Đúng đúng đúng, con học kém, cũng không biết nhà chúng ta có đốt pháo ở mộ tổ tiên hay không, mới sinh ra được em gái là một sinh viên đại học Thanh Hoa,” chị hai khoa trương nhìn về phía tôi ngồi ở một bên, “Có phải còn có hai học vị gì không?”
Tôi nghẹn cười, gật gật đầu.
“Ôi, tôi sùng bái nhất, chính là sinh viên hai học vị ở Thanh Hoa. Tiểu Nhan, em học trường nào vậy?”
Theo mẹ tôi nói, Tiểu Nhan tốt nghiệp trung học phổ thông, sau đó lên đại học, vẫn giống như em trai tôi, mua bằng.
“Xí, khoe khoang cái gì…” Em trai tôi ghét người khác nói tôi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, nhất là khi chị hai của tôi đã làm mất mặt Tiểu Nhan, nhưng vì có người yêu ở bên nên hắn không trực tiếp đứng lên mắng chị hai.
“Đương nhiên phải khoe khoang, em trai à, em so với chị còn tệ hơn. Nghe lời chị, nói ít lại để tránh làm cho người ta chê cười.”
Mẹ tôi vỗ vỗ tay em trai tôi trấn an, sau đó gọi nhân viên phục vụ gọi món.
“Chị hai làm người dẫn chương trình ở đâu? Người dẫn chương trình cũng rất tốt, nghe nói rất kiếm tiền.”
Tiểu Nhan vẻ mặt tươi cười đưa thực đơn cho chị tôi, trực tiếp lướt qua em trai tôi.
“À, cũng tạm được.”
Hôm nay chị hai tôi đeo một cái túi xách Hermes, quần áo mặc rất đắt tiền, trên tay còn đeo vòng vàng, nhìn sang trọng mười phần.
“Túi của chị thật đẹp, khí chất cũng rất tốt.”
“Cái túi này cũng không đắt, đeo vui thôi.”
“Chậc chậc, túi rách rồi, còn không đẹp bằng của em đâu.”
Sắc mặt Tiểu Nhan cứng đờ, rất rõ ràng, em trai tôi không hiểu. Thừa dịp người khác gọi món ăn, Tiểu Nhan lén lút cất túi CK của cô ra sau lưng.
“Chị hai, chị lần đầu tiên gặp Tiểu Nhan, có phải nên tặng quà gặp mặt hay không!”
Em trai tôi tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng nhìn ánh mắt hâm mộ của Tiểu Nhan, lúc này liền có chủ ý xấu.
“Tôi là mẹ cậu sao? Tiểu Nhan là con dâu tôi à?”
Mắt thấy ba tôi sắp nổi điên, chị hai vội vàng rót chén trà nóng: “Em trai à, khi còn bé không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng gì coi như thôi đi, trưởng thành sao vẫn còn như vậy? Ba mẹ còn ngồi ở chỗ này, em mở miệng lại đòi quà gặp mặt cho bạn gái, Tiểu Nhan sẽ nghĩ gì đây? Ai không biết còn tưởng em không cha không mẹ đó.”
Tôi tưởng chị ấy muốn rót nước cho ba tôi để ông tắt máy, không ngờ chị ấy lại tự mình uống. Hiển nhiên, ba tôi cũng không nghĩ tới, mặt nghẹn thành màu cà tím.
Trong lúc ăn cơm, Tiểu Nhan rất lễ phép, trên mặt luôn mang theo nụ cười, chỉ là trong lời nói đều là muốn tìm hiểu tôi và chị hai kiếm được bao nhiêu tiền, nhà chúng tôi có bao nhiêu tiền.
“Tiểu Nhan, chị muốn kính em một ly.”
Chị hai ăn rất vui vẻ, đột nhiên đứng lên, rót một ly rượu trắng.
“Tuy rằng em và thằng em trai bất tài này chỉ yêu nhau có ba tháng, nhưng chị tuyệt đối tin tưởng hai người là tình yêu đích thực.”
Sắc mặt Tiểu Nhan có chút căng thẳng nhưng vẫn lễ phép cười: “Chị thật khiêm tốn, Trác Tuyệt rất tốt.”
“Quả thật…” Chị hai tôi vẻ mặt thâm tình nhìn Tiểu Nhan, không biết còn tưởng rằng đang thổ lộ.
“Nó 3 tuổi còn đái dầm, 5 tuổi trèo cây bị rắn cắn vào bộ phận trọng điểm, 9 tuổi còn chưa biết đọc ABC, nhưng không sao, tuy rằng bằng đại học của nó là mua, nhưng trình độ trí lực coi như người bình thường.”
“Tuy rằng nhà chị nghèo, chỉ có một căn nhà cũ và một căn hộ nhỏ ở tầng hai, nhưng em yên tâm, với tư cách là chị, nếu sau này em lấy em trai chị, chị sẽ trả tiền sửa sang lại căn hộ tầng hai. Còn nhà ở quê để em dùng làm phòng cưới!”
“Còn nữa, chị thật sự không hề khiêm tốn, em trai chị năm nay mới 18 tuổi, hai người có thể phải mất hai năm mới lấy được bằng cấp, nhưng hai đứa có thể sinh con trước! Dù sao ba mẹ nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ chăm sóc em bé. Về công việc thì có rất nhiều người đàn ông tốt không có việc làm ở tuổi 18, và em trai chị không phải là người duy nhất!”
Chị hai quá dũng cảm. Đây cũng là lời tôi muốn nói, hôm nay chị ấy thật sự muốn xé rách mặt bọn họ!
“Cmn chị nói cái gì?!” Em trai tôi nổi giận, lúc đứng dậy còn cầm theo ly trà.
“Mày chính là muốn em trai mày sống không thoải mái! Đồ súc sinh, tao không có đứa con gái như mày!”
Ba tôi hét lên, mẹ tôi cũng vẻ mặt oán giận nhìn chị hai. Tôi đứng dậy, cầm tay chị hai, cánh tay kia chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản em trai và ba tôi.
“Sao mẹ lại lo lắng như vậy? Những lời con nói không phải là sự thật sao? Ba mẹ, ba mẹ không nói rõ ràng với cô bé về hoàn cảnh gia đình của chúng ta đúng không? Nếu chúng ta kết hôn, đó là cuộc hôn nhân lừa đảo!”
Chị hai vẻ mặt kinh hãi, nhưng khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Em trai tôi tức giận muốn tới xé nát miệng chị hai, ba tôi cũng cầm thìa lên ra sức gõ bát trên mặt bàn, mẹ tôi lại bắt đầu khóc lóc thảm thiết chuẩn bị diễn kịch.
Toàn bộ vùng Tây Bắc đều loạn thành một nồi cháo. Nhưng Tiểu Nhan, lại bất động thanh sắc ngồi vững vàng, mỉm cười ngay cả nếp nhăn cũng không có.
Khóe miệng chị hai dừng lại, chúng tôi liếc nhau. Đây là một trò lừa đảo!