Tiểu Nguyệt Phồn Tinh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:50:02
Quý nhân là quý của Đông Dương Hầu — Tiêu phu nhân.
Dung mạo và nàng vài phần tương tự, liền chọn mang thai hộ cho huyết mạch của nàng.
Ta nàng giam cầm suốt mười năm.
Trong quãng tháng năm dài đằng đẵng , từng cảm thấy may mắn.
May mắn vì và Tiêu phu nhân một gương mặt giống , nhờ khi con gái hấp hối, mới thể đổi lấy ngân lượng mua thuốc cứu mạng.
Mang thai hết đến khác, sống trong cảnh giam cầm thấy ánh mặt trời, khiến sống bằng chết.
Mỗi năm, quý nhân đều sai đưa đến cho một phong thư.
Trong thư, chồng tỉ mỉ kể về tình hình của hai đứa con : bà con trai học đường, con gái học nữ công thêu thùa, còn rằng nhờ ngân lượng gửi về, bà nuôi dưỡng chúng thật .
Mỗi chết, đem những phong thư .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dựa đôi ba lời , tự thuyết phục bản cố sống thêm một năm nữa.
Nào ngờ, tất cả đều là lời dối trá.
Mười năm Tiêu phu nhân giam giữ, hầu như năm nào cũng sinh một đứa trẻ.
Mỗi sinh xong, còn kịp lấy một cái, nàng ôm .
Cho đến ba năm cuối, liên tiếp sinh ba thai c.h.ế.t yểu.
Đại phu thể tổn thương quá nặng, sống bao lâu nữa.
Tiêu phu nhân chê xúi quẩy, hạ lệnh sai vứt nơi hoang dã.
Mười năm gian truân, thể sớm gầy trơ xương, mặt mũi tiều tụy chẳng còn hình .
Khi bò về đến thôn Hạ Gia, chẳng một ai nhận .
Ta lết đến tận cửa viện của nhà họ Hạ, từ trong sân vang tiếng vui vẻ.
Qua khe cửa, trông thấy phu quân — Hạ Kỳ, kẻ mà tưởng c.h.ế.t trận — cùng nhi tử Hạ Thần, đang đá cầu chơi đùa với một hài tử chừng mười tuổi.
Một phụ nhân chạc tuổi , mặt mày tươi , gọi bọn họ dùng cơm.
Ta ngây dại nơi đó.
Mẹ chồng — Từ thị — xách một miếng thịt về nhà.
Trông thấy bò cửa, bà vội vàng đầu gọi trong:
“A Liên, mang bát cháo trắng cho bà lão uống.”
Bà đỡ xuống bậc đá.
“Thật tội nghiệp, sa cơ đến nỗi …”
Nước mắt ròng ròng tuôn rơi.
Ta níu lấy tay áo bà, nức nở gọi:
“Mẫu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nguyet-phon-tinh/chuong-1.html.]
Bà giật , một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Bà giật mạnh tay áo về, đá một cước ngã lăn đất.
Hạ Kỳ và Hạ Thần thấy động, bước ngoài.
Từ thị hai , :
“Không từ một mụ ăn mày, xem chừng là đến trộm đồ nhà .”
Hạ Kỳ bịt mũi, vẻ mặt chán ghét cùng cực, quát Hạ Thần:
“Còn mau đuổi bà !”
Hạ Thần lập tức xông tới đá .
“Đồ ăn mày thối tha, còn cút ! Nắm đ.ấ.m to bằng nồi đất đang chờ ngươi đấy!”
“Thần nhi… là mà… là mẫu con đây!”
Ta né tránh van xin.
Thế nhưng động tác của nó những dừng , ngược còn sức hơn.
Phu nhân — gọi là A Liên — thong thả bước , nhẹ giọng với Hạ Thần:
“Thần nhi, đuổi xong thì mau ăn cơm, chẳng bảo con chiều nay đến lấy sách đó ?”
Nàng khoác tay Hạ Kỳ, gọi cả Từ thị cùng rời , chẳng buồn liếc lấy một cái, liền lưng bước trong viện.
Ta chịu nổi cơn đau, chỉ thể gắng gượng bò về phía vệ đường.
Sau khi cửa chỉ còn và Hạ Thần, động tác của nó mới ngừng .
Nó khom xuống, giọng dịu :
“Ngươi mau . Ngươi cũng thấy đấy, phụ tái giá. Ngươi mười năm về, giờ trở để gì nữa chứ?”
“Ta mười năm trở về, là bởi tổ mẫu con đem bán . Ta nhốt như heo như bò, công cụ sinh con cho kẻ khác.”
Ta vươn tay nắm lấy tay Hạ Thần.
“Thần nhi… bao năm nay mẫu nhớ con và con bao… Giờ mẫu sắp c.h.ế.t … con… con gọi một tiếng ‘mẫu ’ nữa, ?”
Hạ Thần chợt giận dữ, gạt tay :
“Lý thị, ngươi điên ?”
“Ngươi sinh , điều đó sai. giờ là Tú tài, sang năm sẽ kinh ứng thí hội thi mùa xuân. Đến lúc , dẫu đỗ Trạng nguyên thì cũng một vị quan cai quản cả một huyện. Loại như ngươi… xứng mẫu của ?”
“Ngươi ở ngoài sinh con cho nam nhân khác, đem thể đổi lấy bạc tiền. Hạng nữ nhân như ngươi, đúng là ô nhục gia phong.”
“Khi ngươi bỏ , mới tám tuổi. Giờ mười tám. Liên di chăm sóc mười năm nay, thời gian còn dài hơn cả ngươi. Với , Liên di mới là mẫu chân chính.”
“Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì mau cút cho khuất mắt. Đừng đến phá hoại gia đình chúng nữa.”
Toàn như chìm hầm băng lạnh giá.
Đây… chính là nhi tử của ư?