Tiểu Nha Hoàn Bỏ Trốn
Chương 1
01.
Năm đó nhà nghèo đến nỗi không có gạo nấu cơm, ta bị bán vào Tiêu phủ làm nha hoàn.
Là ta tự nguyện.
Phụ thân bị ngã gãy chân, nằm liệt giường, đệ muội thì tuổi nhỏ, còn mẫu thân thân thể gầy yếu không gánh vác nổi gia đình.
Năm lượng bạc có thể đổi được mạng sống của cả nhà bốn người, rất đáng giá.
Nha bà* khen ta có tướng mạo tốt, đẩy miệng ta ra xem: “Răng đều tăm tắp. Các người may mắn lắm đấy, đây là đi hưởng phúc ở nhà giàu sang nha.”
*”Nha bà” có nghĩa là môi giới hay trung gian buôn người hợp pháp, họ bán người đi làm nô tỳ làm công có khế ước.
Ta nhìn ba chữ to tướng trên tờ giấy bán thân mỏng manh:
[Lâm Duy Hạ.]
Sau đó ấn vân tay vào.
Ta sinh vào tháng tư, phụ thân dùng một miếng thịt heo nhờ tiên sinh trong làng đặt tên cho ta.
“Tháng tư Duy Hạ, tháng sáu hết nóng.”
Nha bà đưa tiền cho mẫu thân ta, dẫn ta đi về phía xe trâu.
“Không được mang tỷ tỷ đi.” Đệ đệ năm tuổi chạy đến ôm chân ta.
Ta lấy ra một viên kẹo mạch nha đã hơi chảy nước, được gói trong giấy dầu, đưa cho đệ ấy: “Ngoan, ở nhà với cha nương, chăm sóc muội muội thật tốt. Tỷ tỷ sẽ sớm về thôi.”
Mẫu thân ta ôm ta khóc nức nở: “Nữ nhi ngoan, đợi mua thuốc cho phụ thân con, nhà mình khá giả hơn, cha nương nhất định sẽ chuộc con về.”
Ta nặng nề mà gật đầu, nha bà quay mặt đi chỗ khác không nhìn.
Bà ta đã quá quen với cảnh chia ly này, chỉ thở dài nói: “Chưa từng nghe nói nhà nào phụ mẫu còn muốn chuộc nữ nhi về.”
Ta biết, nhưng cha mẹ ta yêu ta.
Đáng tiếc là thời thế này không cho người ta sống.
02.
Vào Tiêu phủ, cuối cùng ta cũng được ăn no.
Ta học cách sinh tồn trong tòa nhà to lớn này, thân thiết gọi các nha hoàn khác là chị em, hòa nhập với mọi người.
Rất nhanh, chúng ta đón chờ một cái cơ hội, tiểu thư muốn chọn một nha hoàn cùng tuổi làm tỳ nữ thiếp thân.
Trong đám nha hoàn mặt mày xanh xao vàng vọt, tiểu thư khen tay ta thon thả đẹp mắt.
Ta tưởng rằng ngày tháng tốt lành của mình đã đến.
Các nha hoàn xung quanh nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng bụng ta đột nhiên quặn đau, mặt ta tái mét nói với bà tử quản sự rằng mình muốn đi vệ sinh.
Trong lúc nhất thời không nhịn được, ta vậy mà xì hơi ngay trước mặt tiểu thư.
Mặc dù không có mùi nhưng lại phát ra tiếng động.
Trước mặt chủ tử, đây là một hành động cực kỳ vô lễ.
Bà tử quản sự xua tay đuổi ta đi, như sợ nhiễm phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Ta thấy nha hoàn cùng phòng với ta là Tần Di lộ ra một nụ cười.
Sáng nay, cô ta cười tươi rói chia cho ta một miếng điểm tâm tinh xảo:
“Duy Hạ, đây là mẫu thân ta làm cho ta, ngươi nếm thử xem.”
Ta liên tục cảm ơn.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, tiểu thư nhất định sẽ chọn trúng ngươi.” Tần Di lại nói: “Đến lúc đó cũng đừng quên mất ta.”
“Sẽ không đâu.”
Sau này ta mới biết, trong điểm tâm có chứa bã đậu, Tần Di chia cho mấy nha hoàn có nhan sắc nổi bật, ta chỉ là một trong số đó.
Ta đến từ thôn quê, chưa từng thấy thủ đoạn thâm hiểm trong hậu viện.
Rõ ràng đều là những cô nương mười tuổi, vậy mà lại có thủ đoạn đê tiện như vậy.
Tần Di là do gia nhân sinh ra, mẫu thân nàng ta là ma ma đã ở Tiêu phủ nhiều năm, từ lâu đã nhắm đến vị trí tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư.
Ta mới biết, ở hậu viện nhà quyền quý, chặn đường người khác cũng là một loại sai lầm.
03.
Ta trở thành nha hoàn thô sử.
Quét dọn năm năm ở hậu viện Tiêu phủ, lòng ta lạnh hơn cả phiến đá xanh.
Mặc dù mỗi tháng ta đều để dành tiền tháng, chưa từng mua trâm cài hay hoa tai cho mình.
Nhưng sau khi bị mấy tầng quản sự bóc lột, đến tay ta chỉ còn lại mấy chục đồng tiền.
Năm lượng bạc đối với ta mà nói chẳng khác nào giấc mơ xa vời.
Tần Di trở thành tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư, trong năm năm này luôn đề phòng ta, chặn hết đường thăng tiến của ta.
Ta khẽ cắn môi, khổ tâm tính toán một phen, vào đêm mưa giúp Ngô bà tử làm việc sau bếp chạy khắp nơi, xin được một bình rượu thuốc.
Sau đó, ta nhận bà làm mẫu thân nuôi.
Từ đó về sau, cuộc sống của ta mới khá hơn nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Một hôm, Tần Di đi ngang qua sân ta, bộ quần áo rực rỡ của cô ta như con bướm đang bay lượn.
Ta nắm chặt chổi trong tay, cúi đầu chờ cô ta rời đi.
Nhưng cô ta lại quay lại, đứng trước mặt ta:
“Ngươi, tên gì ấy nhỉ?”
Cô ta có vẻ như đã quên mất tên ta.
“Lâm Duy Hạ.”
“Ồ, tên hay đấy nhưng chỉ là một nha hoàn thô sử mà thôi.” Ánh mắt cô ta trước tiên lướt qua mặt ta, sau đó lại dừng trên tay ta, trên đó đầy những vết chai sạn, cũng không còn thon thả nữa: “Thật đáng tiếc, năm đó tiểu thư còn khen tay ngươi đẹp, bây giờ lại xấu xí thế này. Có những người, số phận đã định là phải thấp hèn.”
Sau đó cô ta đá đổ chiếc giỏ tre đựng lá cây của ta, rồi mới rời đi.
Bà tử quản sự nhìn thấy sân đầy lá cây, cau mày: “Được lắm, ngươi vậy mà dám lười biếng, không quét sạch sân, tối nay cũng đừng ăn cơm.”
Ta bụng đói cồn cào đi ngủ, trằn trọc suốt đêm.
Ngô bà tử nheo mắt nhìn ta: “Hạ nha đầu, con có tướng mạo tốt, không nên quét dọn mãi thế này.”
Ta đang bóp vai cho bà, nghe vậy liền dừng động tác, quỳ xuống trước mặt bà:
“Cầu mẹ nuôi chỉ cho con một con đường sáng.”
Ngô bà tử cười đầy ẩn ý.
04.
Ngô bà tử ở Tiêu phủ nhiều năm, có cách riêng để lấy tin tức.
Tiểu thư Tiêu phủ là Bích Vân đã đến tuổi lấy chồng, trong phủ có ý định gả nàng cho thế tử phủ quốc công là Đàm Thừa Uyên.
Hai nhà đang bàn chuyện nghị thân.
Đàm Thừa Uyên là người từ nhỏ đã đọc binh thư, sau đó ra chiến trường, một mình một ngựa chém giết quân địch, lập nhiều chiến công.
Nhưng tính tình hắn bạo ngược, nghe nói giết người như ngóe, quanh người tỏa ra sát khí, lại không gần nữ sắc, có danh hiệu là “Sát thần.”
Tiêu Bích Vân thích công tử nho nhã, chứ không phải võ tướng thô lỗ.
Thế là nàng ta nảy ra một kế, muốn chọn một nha hoàn “Ẩn núp” bên cạnh Đàm Thừa Uyên, làm hỏng danh tiếng của hắn, chuyện hôn sự của hai nhà tự nhiên cũng sẽ không còn nữa.
Nhưng chuyện này đâu phải dễ, các nha hoàn đều coi đó là chuyện đùa.
Câu dẫn Đàm Thừa Uyên, thành công thì có vinh hoa phú quý.
Nhưng nếu không thành thì sẽ bị chém đầu, mất mạng, còn hưởng phúc gì nữa?
Nhưng Tiêu Bích Vân lại để tâm, ở trong viện chọn lựa nha hoàn thích hợp.
Khi Ngô bà tử nói chuyện này, vẫn luôn quan sát sắc mặt ta:
“Hạ nha đầu, con dám tranh một phen không?”
Máu toàn thân như dồn hết về lồng ngực, sau đó ta bình tĩnh lại: “Con dám.”
Trương Quản sự ở hậu viện đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa thành gia, ánh mắt hắn ta nhìn ta khiến ta càng thêm sợ hãi:
“Hạ nha đầu, ngươi cũng nên gả chồng rồi.”
Hàm răng vàng và làn da thô ráp của hắn ta khiến ta đêm nào cũng gặp ác mộng.
Nếu hắn ta đi cầu xin phu nhân, một nha hoàn thô sử như ta không thể chống lại số phận này.
Ở lại Tiêu phủ, ta tuyệt đối không có ngày ngóc đầu lên được.
Ta tìm đúng thời cơ, ở trong vườn tạo cơ hội gặp gỡ Tiêu Bích Vân.
“Ồ, sao ta chưa từng thấy ngươi?” Tiêu Bích Vân bảo ta ngẩng đầu lên.
Tần Di chen miệng nói: “Nàng ta chỉ là nha hoàn thô sử quét dọn, tiểu thư tôn quý, đương nhiên chưa từng thấy nàng ta.”
Tiêu Bích Vân nhìn về phía tay ta: “Thảo nào, ta có một việc, ngươi có muốn làm không?”
Ta khom người hành lễ: “Nguyện vì tiểu thư sai khiến.”
Tiêu Bích Vân là đích nữ Tiêu phủ, từ nhỏ được cưng chiều, tính tình có phần kiêu căng.
Kế hoạch khác người này của cô ta không có nha hoàn nào muốn thực hiện, vì thế, cô ta để ý đến ta, một nha hoàn hèn mọn không nơi nương tựa:
“Chỉ cần ngươi có thể câu dẫn được Đàm Thừa Uyên, khiến hắn mê đắm ngươi, hôn sự của hai nhà chúng ta hủy bỏ, ta sẽ thưởng cho ngươi mười lượng vàng.”
“Tiểu thư, nếu như ta có thể thành công, ta muốn chuộc thân về nhà.”
Tiêu Bích Vân không chút do dự mà đồng ý.
05.
Kế hoạch mà Tiêu Bích Vân sắp xếp cho ta, chính là để ta tiếp cận Đàm Thừa Uyên, sau đó tiến hành câu dẫn.
Nhưng khi Đàm Thừa Uyên ra ngoài, bên cạnh đều là hộ vệ, người bình thường không thể đến gần.
Nàng từ Tiêu đại công tử nghe được tin, tối nay Ngọc Sinh Lâu mở tiệc, Đàm Thừa Uyên sẽ một mình đến đó.
“Duy Hạ, thành hay bại, chỉ ở một lần này.” Tiêu Bích Vân thở dài một hơi: “Nếu như giống như trong thoại bản, Đàm Thừa Uyên dây dưa không rõ với ngươi, ta cũng có thể thoát khỏi hôn sự với hắn.”
Ta thầm nghĩ kế hoạch giống như trò hề này, cũng chỉ là trò chơi trong mắt tiểu thư.
Những thứ trong thoại bản, có thể có mấy phần là thật?
Nhưng ta phải nắm bắt cơ hội này để liều một phen.
Khi xung quanh không có ai, Tần Di liếc ta một cái: “Ngươi đúng là không biết sống chết, còn muốn quyến rũ thế tử?”
Ta nhàn nhạt nói: “Thì sao?”
“Hừ, đến lúc đó người nhà ngươi chỉ còn nước chờ nhận xác.” Nói xong, cô ta lắc eo bỏ đi.
Ta bình tĩnh lại, vì người nhà, ta nhất định phải sống sót trở về.
Tiêu Bích Vân phái người đưa ta đến Ngọc Kinh Lâu, còn sắp xếp cho ta một thân phận mới.
Ta thay trang phục thị nữ, theo một nhóm người vào phòng tiệc.
Nhưng trước đây ta chưa từng gặp Đàm Thừa Uyên, chỉ có thể dựa vào bức họa mà tiểu thư đưa cho ta để nhận dạng.
Nhưng bức họa đó thực sự trừu tượng, mày rậm mắt to, râu quai nón, hung thần ác sát.
“Đàm công tử, uống thêm vài chén nào~.” Vũ nữ yêu kiều đang mời rượu.
Người nam nhân đó bị mấy nữ tử che khuất, không nhìn rõ mặt.
Vất vả lắm mới liếc được một cái, đúng là nửa mặt râu ria.
Chắc chắn là Đàm Thừa Uyên rồi.
Ta nóng lòng như lửa đốt, muốn tìm cơ hội tiến lại gần.
“Rót rượu.” Giọng nói bên tai lạnh lùng như suối trong.
Ta ngẩng đầu lên, là một người đàn ông mặc áo bào gấm màu xanh.
Góc cạnh rõ ràng, mày kiếm môi mỏng, đường nét bên mặt lạnh lùng sắc bén, làn da không trắng trẻo như những công tử khác.
Nam tử ở kinh thành lấy vẻ thanh tú làm đẹp nhưng ta lại không thưởng thức được.
Vị công tử trước mắt này lại khá hợp ý ta.
Ta vội vàng rót rượu cho hắn.
“Ngươi cứ nhìn về phía đó là vì sao?” Công tử áo xanh thần sắc nhàn nhạt, hẳn là một người hiểu lý lẽ.
“Ta ngưỡng mộ phong thái của Đàm công tử đã lâu, muốn đến gần tận mắt chứng kiến phong thái của hắn.” Ta cắn răng, lại khoa trương thêm vài phần: “Dù chỉ có thể nói với hắn vài câu cũng tốt.”
Công tử áo xanh thần sắc kỳ lạ, lại truy hỏi: “Đàm công tử mà ngươi nói là?”
“Tất nhiên là thế tử Đàm Thừa Uyên.”
“Hắn ở kinh thành từ trước đến nay tiếng tăm không tốt, giết người như ngóe, ngươi không sợ hắn sao?”
“Không, những người hắn giết đều là những kẻ đáng chết.” Ta định thần lại: “Ta đương nhiên không sợ hắn, hắn là anh hùng trong lòng ta, ta nguyện ý ở bên cạnh Đàm công tử làm nô làm tỳ.”
Từ ngoài cửa đi vào một thị vệ còn trẻ, hắn đến trước mặt công tử áo xanh chắp tay bẩm báo: “Thế tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Khoan đã, thế tử? Hắn đang nói đến ai?
Ta cứng đờ quay đầu về phía công tử áo xanh.
Hắn cong môi: “Thật khéo, ta cũng tên là Đàm Thừa Uyên.”
06.
Đàm Thừa Uyên không có ba đầu sáu tay, cũng không giống như lời đồn mặt như quỷ dữ.
Đôi mắt hắn đen láy, khi nhìn người ta chỉ thấy không khí xung quanh trở nên loãng đi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Đưa nàng ta về.” Đàm Thừa Uyên chỉ để lại một câu nhẹ bẫng như vậy, sau đó rời khỏi Ngọc Kinh Lâu trước.
Lời này là nói với ai? Ta vẫn còn đang mơ hồ.
Hộ vệ bên cạnh Đàm Thừa Uyên túm lấy cổ tay ta đưa đi.
Hộ vệ này tên là Phi Ưng, tuy lúc nào cũng mặt lạnh nhưng hắn lại có một khuôn mặt trẻ con thanh tú, trông không đáng sợ lắm.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Ta bất an hỏi.
“Quốc công phủ.” Phi Ưng nói như lẽ đương nhiên: “Thế tử nói để ta đưa ngươi về.”
Không ngờ kế hoạch của ta lại thuận lợi như vậy.
Trời xui đất khiến cũng có thể có dính líu quan hệ với Đàm Thừa Uyên.
Ta mơ hồ nhìn thấy hy vọng.
Nhưng sau khi ta vào quốc công phủ, ta được sắp xếp ở một tiểu viện, mỗi ngày ăn uống không lo, nhưng rốt cuộc lại chưa từng gặp lại Đàm Thừa Uyên.
Đã bốn ngày trôi qua, ta không thể cứ thế ngồi chờ chết được.
Ta đợi rất lâu, trên đường chặn Phi Ưng lại.
Lấy hộp điểm tâm ra, ta nở nụ cười: “Ta ở trong phủ rảnh rỗi không có việc gì làm, làm chút điểm tâm, Phi Ưng ca ca nếm thử xem.”
“Ồ, sao ngươi vẫn còn ở đây? Quản gia không nói với ngươi sao?” Phi Ưng có chút kinh ngạc.
“Nói với ta cái gì?” Ta cũng ngây người.
“Ngươi có thể về nhà rồi.” Phi Ưng nói.
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘 👉 https://zalo.me/g/oegfon933