Tiêu Niệm An - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:39:01
Hôm nay khi ba về nhà, mặt ông thêm hai vết sẹo.
Vốn dĩ, khi thấy tiếng mở cửa, vội vàng chạy đón.
khi rõ hai vết sẹo , bà sững .
Có lẽ vì đau lòng, giọng của bà run rẩy: "Mặt thế ?"
Ba nhíu mày đáp: "Tối qua ở bar đám gây sự, chai bia bay tứ tung, vạ lây."
"Vậy chữa khỏi ?"
"Chắc là thôi." Ba tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xong liền về phòng.
Chỉ còn một trong phòng khách, mặt mang theo vài tia m.ô.n.g lung.
Thức ăn bàn đều nguội, lẽ cũng giống như , thể tránh khỏi phận đổ .
Ba hình như bao giờ ăn cơm ở nhà, một tháng may một ?
vẫn cứ mỗi ngày kiên trì bày biện chén đũa chờ ông về nhà ăn cơm.
Nhìn dáng vẻ của , thấy đau lòng, liền giả vờ như mới tỉnh dậy, từ trong phòng .
Mẹ thấy , mới tỉnh táo hơn một chút: "An An, con đây?"
ôm lấy bà: "Mẹ ơi, con khát nước, uống nước."
Mẹ vội vàng rót cho một cốc nước: "Uống từ từ thôi, uống xong ngủ."
từ từ uống từng ngụm nước nhỏ, cẩn thận hỏi: "Mẹ ơi, ba mắng ?"
Mẹ ngẩn .
“Mẹ đừng buồn mà." bắt chước trong phim vỗ nhẹ lưng bà, "An An yêu nhất."
Mẹ và xoa má : "Ừ, buồn , cũng yêu An An."
Sao thể buồn chứ, rõ ràng là trông bà buồn.
bĩu môi, véo má , bế lên: "Nhanh về ngủ thôi, nếu ngủ An An sẽ cao ."
ngủ một giấc trong vòng tay cho đến sáng.
Mỗi ngày đều dậy sớm nấu bữa sáng cho và ba.
Ba lúc ăn, lúc .
Hôm nay ba ăn.
Hai vết sẹo má trái của ông đỏ ửng, trông như sưng.
Mặc dù thêm hai vết sẹo , nhưng cũng ảnh hưởng gì nhiều, khuôn mặt ba vẫn trai.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có lẽ là do lo lắng, hỏi một nữa: "Có cần khám bác sĩ ? Để sẹo thì ."
Ba nhíu mày: "Cũng là vết thương lớn gì, cần thiết ."
Ông tùy ý ăn vài miếng cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-niem-an/chuong-1.html.]
Mẹ ở cửa tiễn ông rời , ngẩn ngơ xoay , hình như đang lẩm bẩm gì đó.
dựng tai lên, rõ, nhưng chỉ ba chữ: "... giống nữa."
------------------
tên là Tiêu Niệm An, năm nay ba tuổi.
Ba tên là Tiêu Chấp, là thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, năm nay mới hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ trai.
Mẹ tên là Mạnh Thiên Thiên, gia đình cũng khá tiền, nhưng đương nhiên là thể so sánh với ba .
Hai họ là hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nghe lúc ban đầu khi liên hôn, ba vô cùng có ý kiến, ông tìm đến , bảo bà cùng từ chối cuộc hôn nhân .
từ chối, bà vô cùng ngoan ngoãn đồng ý.
Có lẽ đây chính là khởi đầu cho việc ba ghét .
Ba với rằng, cả đời ông cũng thể nào thích bà , bảo bà từ bỏ cái ý nghĩ đó .
Ông cũng thật sự như .
Trong suốt 5 năm hôn nhân đó, bất kể cố gắng lấy lòng ba như thế nào, tươi chào đón, ân cần hỏi han, ba đều hề cảm động.
Ông ở bên ngoài trăng hoa ong bướm, mỗi ngày đều về nhà muộn.
Về phần , thật là con nuôi.
Có một ngày đến một thành phố khác để giải khuây, thì phát hiện bỏ rơi ở công viên.
Bà rằng bà cảm thấy chúng duyên với một cách khó hiểu, nên nhận nuôi .
Ban đầu đương nhiên là ba đồng ý.
luôn luôn dịu dàng kiên quyết, bà : "Em sẽ con với em, nhưng em thật sự một đứa con, nhận con nuôi cũng ?"
Không là câu nào lay động ông , cuối cùng ông buông một câu: "Tùy em."
Có lẽ bởi vì ba thích , nên cũng để chủ động gọi ba.
Ba trai, vẫn thích ông .
Nên dù ông thích , vẫn sẽ gọi ông là "ba", cố gắng để ông ôm một cái.
ông bao giờ ôm , một cũng từng.
Không chỉ ba thích , ông bà nội, ông bà ngoại hình như cũng thích lắm.
Ông bà nội thích con trai, , nên họ cũng thích lắm.
Ông bà ngoại thì trọng nam khinh nữ, điều họ thích cháu ngoại quan hệ huyết thống hơn.
Họ đều khó hiểu, tại kiên quyết như trong việc nhận nuôi , thậm chí còn cãi với họ mấy .
Nên dường như cả thế giới chỉ là yêu .
, là đủ .