TIỂU NƯƠNG TỬ BẢO NHI - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:28:17
13.
Tháng Năm, gió nóng cuộn lên từng lớp sóng lúa mì, khắp nơi lóa mắt ánh vàng rực rỡ.
Hai năm chiến loạn, dân lối sống, sinh linh đồ thán.
Kể từ khi Hộ Quốc tướng quân g.i.ế.c c.h.ế.t phản vương, đây là năm mùa đầu tiên chúng trải qua. Chỉ là khác với niềm vui hớn hở của khác, về phía cổng thôn, nơi những t.h.i t.h.ể phơi nắng đến khô quắt như thịt khô, lúc tim đập liên hồi đầy bất an.
Nơi xưa nay luôn ổ thổ phỉ, triều đình nội ưu ngoại hoạn, tri huyện trong thành c.h.ế.t hết đến khác. Đám thổ phỉ cậy việc triều đình rảnh đối phó với chúng, ngày càng táo tợn hơn.
Mỗi năm vụ thu hoạch, chúng dẫn theo một bầy lưu manh đến ép dân làng giao lương thực. Nếu trúng nhà nào cô nương xinh thì cùng bắt món đồ chơi của chúng.
Nghĩ , so với chúng , đám thổ phỉ còn mong đợi mùa gặt hơn cả. Lúa mì trong thôn bên cạnh chín sớm hơn những nơi khác vài ngày. Bà con bèn tính sớm gặt để tránh kẻ khác đánh cắp. Nào ngờ tai mắt của thổ phỉ theo dõi họ, về đến nơi lập tức kéo theo một toán lớn đến càn quét sạch sẽ.
Vài lão nông cam lòng để lương thực khổ cực nửa năm trời vun trồng cướp sạch, liền lóc lao lưỡi đao của chúng.
Thấy chết, đám thanh niên trai tráng trong thôn m.á.u nóng bốc lên đầu, vớ lấy nông cụ trong nhà, thề cùng đám thổ phỉ đồng quy vu tận. Cuộc c.h.é.m g.i.ế.c kéo dài đến tận nửa đêm, m.á.u chảy thành sông, cành cây treo đầy quần áo rách nát lẫn ruột gan đầm đìa.
Thổ phỉ g.i.ế.c đến đỏ mắt, ngay cả đứa trẻ còn bọc tã cũng chẳng tha. Những thôn gần đó thấy tiếng thảm thiết vang tận trời cao, chỉ ôm chặt của , rúc trong chăn run rẩy suốt một đêm.
Đến sáng, vài thôn gần đó cử dò la tình hình. Người trở về ói một bãi đầy đất, đến mức dìu đỡ cũng dậy nổi.
"Chết hết , c.h.ế.t sạch cả ! Thôn Thanh Thủy đồ sát, còn một ai sống sót!"
14.
Trương thúc gọi các bô lão tiếng trong thôn đến nhà bàn bạc. Những khác ghế thái sư, hai tay buông thõng vô lực. Một bên là đám thổ phỉ g.i.ế.c chớp mắt. Một bên là quan viên thu thuế chẳng khác gì thổ phỉ.
Ta l.i.ế.m liếm đôi môi khô nứt, dậy :
"Trương thúc, ba kế sách."
Mọi đồng loạt về phía .
Không ít kẻ lộ vẻ khinh thường, cảm thấy lập vài công lao trong thôn liền quên mất bản là nữ nhi. Dù thông minh thế nào cũng chẳng quyền lên tiếng mặt họ. Chỉ vì họ sinh là nam nhân, là thể bước từ đường!
Ta quản khác nghĩ bản như thế nào. Cũng vì họ mà giận dỗi vô ích, khiến phụ lão hương mất mạng.
Lời dứt, một lão nhân liền đập bàn phắt dậy:
"Hoang đường! Một nha đầu như ngươi từng thấy đám thổ phỉ hung tàn , thể chỉ bằng ba câu là giải quyết ?!"
Ta im lặng gì. Trương thúc nhíu mày:
"Ta thấy kế của Bảo khá . Nếu cảm thấy , xin cứ đưa chủ ý."
Những khác liếc , phản bác thì đấy, nhưng chẳng chủ ý gì để mà đưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-nuong-tu-bao-nhi/7.html.]
Trương thúc vỗ vai :
"Bảo , về . Ta bảo Xảo Xảo gọi phụ nữ trong thôn đến nhà cháu."
Đợi , chống gậy dậy:
"Ta thấy ông già cả lú lẫn ! Một con nhóc mới mười mấy tuổi mà cũng để nó nó chủ ý?! Đàn bà con gái thì hiểu cái gì!"
Trương thúc hừ lạnh:
"Ngài hiểu nhiều lắm, xem chúng nên thế nào?"
"Ta... Ta già , gì . Nếu còn ở độ tuổi như ông thì ý tưởng linh hoạt đến mức lên kinh thành quan !"
"Thế hồi trẻ ngài thi đậu nổi cử nhân?"
"..."
15.
Ta trở về nhà, cầm ấm nước bàn rót đầy một bát ngửa cổ uống cạn. Dường như trong lòng lúc nào cũng một ngọn lửa đang bừng cháy. Dù uống bao nhiêu nước chăng nữa, cũng chẳng thể dập tắt ngọn lửa .
Ta gọi Tề Dư và Triệu Hằng . Tề Dư cùng Trương thúc phụ trách sắp xếp nhân lực tuần tra. Hắn võ công cao cường, cánh tay rắn chắc lực, trời sinh mang dáng vẻ uy nghiêm, trong thôn chẳng nam nhân nào dám theo sự sắp đặt của .
Triệu Hằng thì giám sát việc xây tường đất ở đầu thôn và cuối ngõ. Hắn tài ăn , khéo léo ứng biến, cách đối nhân xử thế. Dùng mà đắc tội với khác là điều tối kỵ, nhưng từng để ai oán trách.
Trời dần tối, đơn giản uống một bát cháo ngô, cắn thêm vài miếng bánh hành dầu trở về phòng. Ta thắp lên cây nến đỏ trong đêm động phòng hoa chúc vẫn cháy hết, cầm lấy cây bút lông từng ca ca sử dụng, đặt nét mực xuống tờ giấy thô.
Nửa đêm về sáng, tiếng gà trong thôn lục tục cất lên, xen lẫn là tiếng hót trong trẻo của những chú chim lạ.
Ta dậy giãn gân cốt, kéo theo cái eo nhức mỏi phòng. Vừa mới xuống giường, cánh tay một từ phía nắm lấy, kéo một vòng tay đầy thở hoang dã.
Hôm nay mệt mỏi quá độ, chẳng tâm trạng đùa giỡn với . Vừa định giơ tay đẩy thì liền một đôi chân rắn chắc đè chặt nửa .
"Hôm nay động nàng."
Hơi thở nóng rẫy phả lên gáy, tê ngứa, giống như một con sâu nhỏ đang bò khắp cơ thể, đến là nơi đó tê dại. Tề Dư lật , giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u trong lồng n.g.ự.c .
"Ngủ , sáng mai còn việc."
Không bao lâu , thở của dần trở nên chậm rãi, đều đặn. Trong lòng dâng lên một cơn giận thể thành lời. Có ai trêu hứng khởi xong đầu ngủ thẳng cẳng như chứ?
Ta rút tay chân khỏi vòng ôm của , xoay đè xuống giường. Tề Dư hé mắt , còn kịp mở miệng chặn bằng một nụ hôn thật sâu. Ban đầu, chỉ định dạy cho một bài học, nhưng ngờ dạy dỗ ngược một lượt.
Đến khi trời hửng sáng, gà trống trong thôn giũ lông vàng óng, ngẩng cao cổ cất lên một hồi gáy dài. Hắn ghé sát bên tai , thở gấp gáp mang theo ý : "Về còn phiền phu nhân dạy dỗ nhiều hơn."
Ta giận đến mức mắt đỏ hoe, lời cũng chẳng thốt lên nổi, chỉ tức tối cắn một cái.