Tiểu Thời - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:42:56
Trước nay Tiểu Thời bao giờ để bản im tại một chỗ, hôm nay nũng xin đưa nàng ngoài chơi, cứ nắm lấy tay áo lắc lắc ngừng, lắc đến nỗi thể thêu nữa:
"Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ ~ Tỷ tỷ cùng với mà, hôn kỳ còn lâu mới đến mà, khăn trùm đầu của tỷ chắc chắn sẽ thêu xong!"
Ta bất đắc dĩ thở dài: "Đáng lẽ là thêu xong , nhưng , hôm nay thì đòi chơi mạt chượt, ngày mai đòi chơi sói, thế bao giờ mới thì giờ để thêu xong đây?"
Nàng giơ ba ngón tay lên, trịnh trọng như đúng là lạ, : "Muội xin thề! Lần khi chơi xong về nhà, tuyệt đối sẽ phiền đến tỷ tỷ nữa! Để tỷ tỷ của an tâm thêu khăn trùm đầu! Nếu ... sẽ béo lên mười cân!"
Nếu thấy tiếng lòng của nàng đang : "Mười cân mọn thôi mà, béo phát là giảm chứ gì."
Truyện được Mâu dịch, xin đừng bê đi đâu, bê là Mâu khóc đấy
Ta tin nàng quá.
cuối cùng vẫn dẫn nàng ngoài cửa, là thấy nàng tội nghiệp quá , cũng ngoài chơi với nàng.
Mà là kim tuyến của sắp thêu hết , đúng lúc ngoài mua thêm, đây cũng với chính bản .
Ngờ khỏi nhà, nàng cho mở mang tầm mắt.
5
Vừa ngoài đường, lấy nón lọng che mặt chuẩn sẵn ở trong xe ngựa đưa cho Tiểu Thời.
Nàng chu môi, chớp mắt ai oán hỏi :
"Phải đội cái ạ?"
《Lúc khỏi nhà đeo khẩu trang , xuyên qua đây đội cái nón che mặt thế nữa hả?》
《A a a a hổng thích !》
Ta hiểu cái thứ gọi là khẩu trang trong tiếng lòng của nàng là gì, nhưng vương triều đúng là cũng quy định nữ tử khỏi nhà che mặt.
Là tại che mặt từ nhỏ thành quen, nếu nàng thích thì sẽ ép nàng, lắc đầu : "Cũng cần thiết lắm."
Nghe xong những lời , nàng ngay lập tức vui đến rộ lên, lộ hai núm đồng tiền thấp thoáng: "Vậy đội ! Đi thôi tỷ tỷ!"
Trên đường bày vô vàn sạp bán những món đồ thú vị, nàng đến hoa mắt chóng mặt, còn nhiều sạp bán đồ ăn vặt, thấy reo vang: "Cô nương đến nếm thử một miếng nào, mứt hoa quả nhà ngon nhất chốn kinh kỳ đấy!"
Tiếng rao thành quen, những chỉ là lời buôn bán miệng mà thôi, cũng giống như khác mua sẽ chủ động đến nếm thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-thoi/chuong-3.html.]
Tiểu Thời nhảy chân sáo đến quầy hàng, vươn tay, đầy mong chờ bà chủ quầy hàng: "Ta nếm thử."
Ta nghĩ bụng hẳn nàng mua, bà chủ cũng nghĩ thế.
Bà thấy chúng ăn mặc phù quý tựa tiểu thư nhà giàu, hiển nhiên mừng mặt, hào phóng lấy mấy miếng mứt đặt tay Tiểu Thời.
Tiểu Thời đưa miệng cắn một miếng, nét mặt trong nháy mắt trở nên tài nào diễn tả nổi.
Người khác e là thấy, trong lòng nàng đang kêu gào thảm thiết:
"Eo! Ngọt khé cả cổ! Đây mà là ngon nhất chốn kinh kỳ chắc là cửa hàng khác đóng cửa ! Chịu thật đó!"
Sau đấy thấy nàng đưa mứt còn cho Bích Vu đằng , ngọt ngào với bà chủ một tiếng: "Cảm ơn ạ!"
Xong tự nhiên sang quầy hàng khác.
Bà chủ hàng lẽ bao giờ gặp khách hàng nào như , sững sờ mất một lúc mới chửi với theo bóng lưng của Tiểu Thời:
"Không mua thì cô thử cái gì mà thử hả!" Bà còn tưởng câu một con cá sộp, ai dè chơi cho một vố.
Ta cũng sững sờ ngay tại chỗ, đần một loạt hành động như của Tiểu Thời, ngay lúc , còn cảm thấy may mà đội nón che mặt chứ thì.
Vì thấy ngượng quá, nên vẫn bảo Bích Vân mua chút mứt hoa quả.
hành vi Tiểu Thời lên án là "vung tiền như rác", cứ trách mãi.
"Tỷ tỷ! Tỷ đừng thấy hổ, chúng cũng cố ý lừa miếng mứt hoa quả của bà , là bà mời chúng thử mà, nếu mứt nhà bà ngon thật, đương nhiên là thể mua ."
"Chính là mứt hoa quả nhà khó ăn c.h.ế.t ! Sao mua cơ chứ! Mua về cũng ăn , chỉ tổ phí tiền!"
Nàng lắm, đạo lý lắm, cũng thêm kiến thức nữa, nhưng tự vấn chính bản , thấy thể nào sảng khoái như nàng.
Đi dạo với Tiểu Thời một lúc lâu, mãi cho đến khi đám thị vệ, tỳ nữ còn tay để ôm thêm đồ mà nàng vẫn ý định ngơi chân bước.
Ta sắc trời, thấy thái dương sắp xuống núi, vội vàng giữ nàng :
"Tiểu Thời, chúng phàn lâu ăn cơm , tỷ tỷ đói bụng ."
Trong lúc theo tiểu nhị lên lầu hai, chúng trùng hợp đụng mặt một ngoài ý , là Tôn Chiêu Dương.
Ta kéo Tiểu Thời cúi hành lễ với : "A ."