Tiểu tổ tông của anh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:25:35
10.
Sáng hôm thức dậy, phát hiện lăn qua nửa bên giường của Chu Đình Vân.
May mà ở đây, nếu chắc hổ ch.ết mất.
Sau khi rửa mặt xong, ngoài phòng khách, thấy Hách Cảnh đang ăn sáng, nhưng thấy Chu Đình Vân .
Ngồi bàn, theo thói quen hỏi:
"Hôm nay thấy thế nào? Đỡ hơn ?"
Đáp là một giọng gắt gỏng:
"Liên quan gì đến ngươi!"
Hách Cảnh vẫn vô lý như khi. lười đôi co với , tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong hai cái bánh bao, Hách Cảnh bỗng nhiên nở nụ đầy ác ý:
"Bánh bao bỏ thuốc độc ."
lập tức hoảng loạn.
Loại chuyện vô nhân tính , thật sự dám !
vội móc họng nôn hết , đó bắt mạch tự kiểm tra. Ngoài nhịp tim nhanh, dấu hiệu khác thường.
Lúc mới nhận lừa.
Nhịn lắm mới tạt cốc sữa đậu nành mặt , chỉ hít sâu một , tự nhủ tranh cãi với kẻ điên.
Ăn xong, Hách Cảnh sân hí kịch. Ngoài trời lạnh, gió lớn, bụng khuyên nhà .
Hắn mất kiên nhẫn:
"Chu Đình Vân ở đây, ngươi ch.ết thì cứ tiếp tục lải nhải ."
lập tức im miệng.
Kệ .
Sợ thấy cảnh nên thấy như hôm qua, giữ cách thật xa.
Buổi chiều, Hách Cảnh lên cơn sốt.
Có kinh nghiệm , nhiều lời, trực tiếp tiêm thuốc mê cho mới xử lý.
"Hôm nay là ngày thứ hai, nếu ba ngày mà hiệu quả, sẽ gi.ết ngươi."
Hách Cảnh tiếp tục đe dọa, nhưng chẳng hề sợ hãi, vì trong nhà ai mới là tiếng nhất.
nhún vai:
"Tùy thôi, cứ cái đà thì dù cho ba năm, cũng chữa khỏi."
Hách Cảnh bắt đầu lảm nhảm trong cơn mê:
"Vậy thì cùng ch.ết , ch.ết mới sạch sẽ."
Khi ngủ, trông đáng ghét như lúc tỉnh.
Sự bực bội trong lòng khiến nhịn , giơ tay vỗ miệng một cái.
"Cho chừa cái tật lắm lời."
đánh xong…
Hách Cảnh mở mắt.
Ánh mắt từ ngơ ngác chuyển thành sắc bén đầy sát khí.
"Ngươi ch.ết?"
hoảng loạn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh:
"Có con muỗi, giúp đập nó thôi. Ngủ tiếp , ngoan nào."
thậm chí còn chủ động vuốt mắt nhắm .
Ngồi cạnh , dám hó hé thêm câu nào.
11.
Trời tối, nhưng Chu Đình Vân vẫn về.
Lúc ép Hách Cảnh uống thuốc, hỏi :
"Khi nào Chu Đình Vân về?"
"Dù cũng về kịp ngày mai."
giật .
Không về ngày mai nghĩa là mất bảo vệ.
Hách Cảnh , ánh mắt ngạo mạn xen lẫn tia khát máu, cứ như tính toán sẵn cách xử lý .
lặng lẽ rót một cốc sữa nóng, bên trong sẵn độc dược tác dụng chậm.
Chỉ cần uống, nếu thuốc giải, vài ngày sẽ ch.ết, mà sẽ liên lụy đến chị .
đặt cốc sữa mặt :
"Uống , sẽ giúp ngủ ngon hơn."
Hách Cảnh nheo mắt, chằm chằm cốc sữa với sự cảnh giác:
"Ngươi hạ độc ?"
Ánh mắt sắc bén của khiến lạnh sống lưng.
giữ bình tĩnh:
"Nếu hạ độc thì cả trăm cơ hội . Đây chỉ là để giúp ngủ ngon thôi."
Hách Cảnh gì, nhưng cầm cốc sữa lên, uống cạn.
12.
Trời sáng tối.
Chu Đình Vân vẫn về.
Buổi tối khi đưa thuốc cho Hách Cảnh uống, bỗng hỏi :
"Muốn ch.ết thế nào?"
bắt mạch cho , mạch đập mạnh hơn nhiều.
hỏi: "Anh sờ tay lên n.g.ự.c mà thật xem, bệnh tình đỡ hơn ?"
Hách Cảnh đáp ngay chút do dự: "Ta lương tâm."
Câu thì đúng là lời thật lòng.
đưa ly sữa nóng cho , để độc ngấm sâu hơn cơ thể.
Lần , nhiều nữa, uống cạn một .
"Sau 12 giờ đêm, ngươi sẽ c.hết."
liếc đồng hồ: "Vậy là còn sống hơn bốn tiếng nữa, cũng tệ."
về phòng, chờ kim đồng hồ điểm nửa đêm, chờ cái ch.ết đến.
suốt cả đêm, Hách Cảnh sai đến g.i.ế.c .
Sáng xuống nhà, Hách Cảnh cợt hỏi:
"Tối qua ngủ ngon ?"*
quầng thâm mắt, thản nhiên gật đầu: "Tốt đến thể hơn."
Lần đầu tiên nhiều ngày, Hách Cảnh thật sự.
Thấy tâm trạng , nhân cơ hội hỏi: "Chu Đình Vân ?"
Nụ của Hách Cảnh cứng , sắc mặt trở nên âm trầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-to-tong-cua-anh/chuong-3.html.]
"Ch.ết ."
Trái tim thắt .
"Ch.ết thế nào?"
"Chỉ là một tên tay sai, gây thù khắp nơi, ch.ết là chuyện bình thường."
Giọng điệu của Hách Cảnh bình thản như đang chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Vậy t.h.i t.h.ể ?"
"Có lẽ kẻ thù xé xác cho chó ăn , ai mà ."
tin Chu Đình Vân ch.ết.
tất cả đều ch.ết.
Cuối cùng, thắp một ngọn đèn cầu siêu cho .
13.
Sau đó, Hách Cảnh bắt đầu hợp tác điều trị.
Thậm chí chủ động yêu cầu chuyển sang Đông y.
sắc thuốc, bỏ thuốc giải trong, mang đến cho .
Thế nhưng chịu uống.
Vốn bực vì chuyện Chu Đình Vân, còn hợp tác, đặt bát thuốc lên bàn đá, bực bội :
"Muốn uống thì uống!"
Hắn chậm rãi : "Ngươi dùng miệng đút, sẽ uống."
hít sâu một lạnh, với ánh mắt đầy ghét bỏ:
" kẻ hát hí kịch, ."
Hách Cảnh thản nhiên : "Chị ngươi sắp sinh , đúng ?"
Hắn đúng là nắm điểm yếu của .
Giờ hối hận vì bỏ thuốc giải .
Lẽ nên dứt khoát đầu độc c.h.ế.t .
Không còn cách nào, nhượng bộ.
Thuốc miệng, đắng chát tận cổ họng, cay cay trong lòng.
Môi chạm tách .
Hách Cảnh , đến giấu .
Cùng lúc đó, theo hướng của , xoay .
Thấy Chu Đình Vân đó, sát khí tỏa ngùn ngụt, lẽ mấy ngày qua gi.ết ít .
Hắn từng bước tiến , cuối cùng dừng ngay mặt .
"Anh chết."
"Cậu mong c.h.ế.t lắm ?"
"Không …"
giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt sắc lạnh của , nên lời.
Chu Đình Vân khác , trở nên hung dữ hơn, khiến cảm thấy bất cứ lúc nào cũng thể gi.ết .
Hách Cảnh lên tiếng: "Ngươi xuống , chuyện với Chu Đình Vân."
đặt bát thuốc xuống bàn, rời khỏi sân.
Hách Cảnh và Chu Đình Vân chuyện lâu, đến tận đêm muộn.
gần như sắp ngủ thì Chu Đình Vân mới trở phòng.
14.
Anh đập cửa thật mạnh.
Sải bước về phía , mặt tràn đầy giận dữ.
vội vàng giải thích:
" ý mong ch.ết, chỉ là hôm nay thấy quá kích động nên mới hỏi ."
Chu Đình Vân , bế thốc lên, ép sát tường.
"Không bảo ghét chuyện đàn ông yêu ? Sao mới vài ngày, ở cùng Hách Cảnh ?"
Hơi rượu phả lên mặt .
"Không như nghĩ, giải thích ."
Chu Đình Vân .
Anh xé áo , vùi đầu cổ mà cắn, gần như gầm lên:
"Hắn chỉ là một tên bệnh tật, ngoài trai chẳng gì hơn . Nếu chọn , chẳng thà chọn ! thể khiến em sung sướng đến ch.ết sống !"
Chu Đình Vân say rượu, năng điên cuồng.
lập tức bịt miệng .
Cách một bức tường chính là phòng Hách Cảnh, với thính lực của , chắc chắn hết.
Quá mất mặt !
"Anh bình tĩnh , Chu Đình Vân!"
Chu Đình Vân cắn mạnh tay , đau đến hít một lạnh.
ngay đó, buông răng, nhẹ nhàng l.i.ế.m lên vết cắn.
"Có em đau ?"
"Buông ! thật sự tức giận !"
Chu Đình Vân khựng , thả xuống, giọng điệu mềm hẳn , gần như cầu xin:
"Nam Bồ Tát, xin em cứu thêm nữa, giống như hồi nhỏ … Yêu mà , sẽ c.h.ế.t mất."
Ba chữ "hồi nhỏ" kích thích dây thần kinh .
bỗng nhớ chiếc khăn tay quen thuộc luôn mang theo chính là thứ từng tặng.
Hồi đó, cứu một đứa trẻ ăn xin sắp chết, dùng khăn lau vết thương nó, đó thấy khăn bẩn quá liền ném .
Chu Đình Vân, khó tin mà :
"Anh chính là đứa trẻ ăn xin năm đó."
Hắn ôm chặt lấy , thở phả tai , giọng khẩn cầu:
"Xin em, cứu nữa… yêu em, đừng thích Hách Cảnh, ? sẽ phát điên, sẽ gi.ết ."
thở dài:
" thích , lấy chị đe dọa nên mới đút thuốc cho , còn thấy ghê tởm đây ."
Mắt Chu Đình Vân sáng lên: "Thật ?"
gật đầu, chỉ cửa:
"Bây giờ thì ngoài, thấy ."
Chu Đình Vân ngoan ngoãn .