Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TIỂU VƯƠNG NHÀ BÊN CỰC KỲ NGUY HIỂM (THỰC TẾ ẢO) - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:37:18

Mặc dù là em ruột thịt, nhưng tình cảm giữa Vương Mộc và lão Vương chẳng cả.

 

Năm đó, chồng đầu tiên của Vương Mộc chính là do lão Vương giới thiệu cũng là một gã tệ bạc kém. Vương Mộc khi gì, càng rằng lão Vương nhận một khoản sính lễ cực cao để giúp chồng cô giấu nhẹm chuyện từng kết hôn cũng như công việc thật sự.

 

Sau khi cưới, Vương Mộc dần nhận chồng điều gì đó . Cô âm thầm điều tra, và khi phát hiện lừa, liền quyết tâm ly hôn.

 

chồng cũ của cô lấy tờ giấy vay nợ mà lão Vương danh nghĩa của cô, rằng ly hôn cũng , nhưng tiên sinh cho gia đình họ một đứa con trai, nếu thì trả tiền đó.

 

Sau đó, gã chồng cũ trở mặt với cô. Không những đưa tiền sinh hoạt, mà còn cướp cả tiền lương của cô. Không đưa thì đánh đập, thậm chí còn ép buộc cô sống chung phòng như vợ chồng.

 

Tính cách của Vương Mộc vốn chẳng loại dễ nhẫn nhịn. Trong cơn tức giận, cô dùng kéo đ.â.m gã chồng cũ.

 

Lão Vương, em gái ruột đối xử tệ bạc, chẳng những mặt giúp cô, mà còn sang trách móc: bảo cô là đồ tiện nhân, đang yên đang lành dám tay đánh .

Bị đả kích quá lớn, ngay mặt cảnh sát, Vương Mộc suýt nữa nhào tới xé xác lão Vương. 

 

Dáng vẻ điên cuồng lúc khiến cảnh sát nghi ngờ cô vấn đề về tinh thần. Sau đó, qua giám định y tế chuyên sâu, cô chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc dạng hưng cảm cấp tính.

 

Sau cuộc ly hôn, gã chồng cũ của cô gần như “thiến”, một con mắt cũng mù, mức độ thương tật xếp dạng nghiêm trọng. Còn Vương Mộc thì cưỡng chế đưa bệnh viện tâm thần.

 

Thực , chỉ cần chịu những kích thích quá mạnh, cô thể sống bình thường. Ban đầu, cô cần bệnh viện tâm thần tới tận 5 năm. lão Vương, với tư cách giám hộ, chịu ký đơn cho cô xuất viện. Mãi đến khi Vương Mộc đồng ý giao căn nhà của cho ông , lão mới chịu ký tên đồng ý cho cô rời viện.

Nam Cung Tư Uyển

 

Khi Vương Mộc đưa bệnh viện, Vương Diệp mới chỉ hơn hai tuổi.

 

Suốt 5 năm nhốt trong viện, điều khiến cô canh cánh nhất chính là đứa cháu trai nhỏ. Vừa thả , việc đầu tiên cô tìm Vương Diệp. 

 

Khi thấy đứa nhỏ gầy yếu, so với một đứa trẻ bảy tuổi bình thường thì bé hơn nhiều, thậm chí còn đến trường, cô lập tức hiểu , tên trai của cô, tuyệt đối chẳng chuyện gì nên hồn!

 

Cô trò chuyện với Vương Diệp, dù Vương Diệp quá nhiều, nhưng Vương Mộc tự cũng . Tuy cô rõ lão Vương ngược đãi Vương Diệp cụ thể đến mức nào, nhưng chỉ cần qua một chút là đủ hiểu lão Vương tuyệt đối đối xử với đứa nhỏ .

 

Vương Mộc cháu trai đóng học phí, đưa nó đến trường học. Cô từng định đón Vương Diệp về sống cùng , nhưng căn nhà của cô lão Vương bán , tiền cũng ông tiêu sạch. 

 

tiền sử bệnh tâm thần nên cô khó xin công việc tử tế, đành công nhân vệ sinh, mà cũng chỉ là nhân viên thời vụ.

Với mức lương ít ỏi đó, khi trừ tiền thuê nhà, cô chỉ còn đủ ăn uống cầm chừng cho một .

 

Quan trọng hơn cả là lão Vương chịu để Vương Diệp rời khỏi . Ông cố tình để cho thằng bé sống yên . Nếu Vương Diệp đến sống cùng cô, thì mỗi ngày ông đến loạn, khiến chủ nhà trọ phàn nàn, thậm chí còn đến chỗ của cô quấy rối, suýt nữa khiến cô đuổi việc.

 

Vương Diệp hiểu chuyện, ở nhờ vài hôm cũng về.

 

Vương Mộc tức lão Vương đến phát điên. Khi phát hiện lão Vương thường xuyên cắt xén khẩu phần ăn của Vương Diệp, thậm chí cho thằng bé ăn cơm, cô càng giận đến mức chỉ g.i.ế.c .

 

Cô còn phát hiện vì để nuôi sống bản , thằng bé nhặt rác từ khi còn nhỏ để đem bán.

 

Vương Mộc chỉ còn cách mỗi sáng sớm đến trường mang đồ ăn sáng cho Vương Diệp, buổi tối thì nấu sẵn cơm mang đến, thỉnh thoảng còn lén lấy chìa khóa nhà lão Vương.

 

Cô cũng hận chính , hận vì mắc bệnh tâm thần. Nếu cô là bình thường, thể giành quyền giám hộ Vương Diệp, vì để cả hai cô cháu đều lão Vương “giám hộ”, ông kìm kẹp, hành hạ.

 

Dù giờ cô hồi phục, nhưng chỉ cần lão Vương còn sống và thể việc, tòa án sẽ xét đến việc chuyển quyền nuôi dưỡng cho cô.

Vương Mộc nhịn mà âm thầm cầu khẩn ông trời: mong lão Vương cứ thế mãi trong bệnh viện, đừng bao giờ tỉnh nữa.

 

“Vẫn còn một ít tiền,” 

 

Vương Diệp bỗng nhiên khẩy, nhưng ánh mắt chẳng hề chút vui vẻ: “Lão Vương bán căn nhà tổng cộng 880.000, trong đó 500.000 dùng để trả nợ cờ bạc, còn 380.000 là khoản thanh toán , bên mua trả ngay, là đến lúc bàn giao nhà mới thanh toán. Đợi lấy khoản tiền đó, cô thuê một căn nhà rộng rãi chút là .”

 

“Vẫn còn khoản thanh toán? Thật ? Vậy thì quá !” Vương Mộc còn thể lấy 380.000, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

 

Hiện giờ cô đang thuê một căn phòng nhỏ trong nhà trọ tập thể, diện tích chỉ mười mét vuông, sống một thấy chật chội. 

 

Nếu còn mang theo cả Vương Diệp và lão Vương, thì buộc thuê một căn hộ riêng. Mà như thế, áp lực tài chính với cô sẽ cực kỳ lớn.

Vương Diệp từ nệm của rút một tờ giấy nợ, đưa cho Vương Mộc:

“Cái cô nhất định giữ cho kỹ.”

 

Vương Mộc nhận lấy tờ giấy nợ, rõ nội dung đó, nghiêm túc cất . Đây chính là tài sản lớn nhất hiện tại của nhà họ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-vuong-nha-ben-cuc-ky-nguy-hiem-thuc-te-ao/chuong-15.html.]

cảm thấy áy náy khi giữ lấy tiền . Căn nhà của cô lúc chỉ bán 380.000, mà đó lão Vương còn từng lấy tên cô đem bán một tiền nữa. Lão Vương nợ cô và Vương Diệp quá nhiều, đến c.h.ế.t cũng thể trả hết!

 

Nhìn quần áo cũ kỹ, đôi tay chai sạn, phụ nữ mới 36 tuổi mang dáng vẻ của một bà già, chỉ vì tờ giấy nợ mà lộ vẻ mặt vui mừng như trúng thưởng, trong lòng Vương Diệp đột nhiên dâng lên một luồng căm hận mãnh liệt hận cả mua căn nhà .

 

Người mua nhà cũng sống trong khu dân cư 13, cả nhà họ đều rõ lão Vương là hạng gì. Sau khi mua nhà của lão Vương, sợ ông ở lỳ chịu dọn , nên cố tình để một khoản tiền thanh toán, giấy nợ, hứa sẽ trả nốt khi ông dọn khỏi nhà.

 

Kiếp , khi lão Vương chết, ông gì cả. Không với Vương Diệp cô của chuyện bán nhà. Mà khi vì cô của Vương Diệp tự nguyện đưa viện phúc lợi, nên cũng điều tra sâu tài sản của lão Vương.

 

Chủ yếu là khi đó họ nghĩ ông chẳng gì giá trị, chỉ là một “nguyệt quang tộc” (chỉ tiền tiết kiệm).

 

Khi , Vương Diệp rằng lão Vương vẫn giữ theo một tờ giấy nợ 380.000.

 

Tờ giấy nợ đó lão giấu trong hộp thuốc, đặt ngay tủ đầu giường, ai để ý. Đến cả Vương Diệp cũng nhớ nổi đó hộp thuốc vứt ai tiện tay lấy mất.

 

Người mua nhà lòng đen tối, thấy Vương Diệp và cô gì về khoản nợ còn , thì chẳng hề nhắc đến. Chưa đầy một tháng cầm sổ đỏ mới trong tay, ép Vương Diệp nhanh chóng trại trẻ mồ côi.

 

Mãi đến năm 16 tuổi, khi trở khu dân cư cũ, Vương Diệp tình cờ đánh mạt chược bàn tán, mới chuyện mua nhà giở trò lừa lọc.

 

Lão Vương từng kể cho Vương Diệp Vương Mộc chuyện bán nhà, nhưng đem oán giận kể lể lúc nhậu nhẹt, mua nhà lòng lang sói, ông cần tiền gấp liền ép giá nhà cực thấp, còn chia hai trả.

 

Sau khi Vương Diệp âm thầm điều tra xác minh thật sự tồn tại khoản nợ trả, liền kéo mấy em đến nhà họ loạn, ngày nào cũng đến cửa nhà quấy phá, cho cả gia đình từ lớn đến nhỏ đều ảnh hưởng.

 

Đối phương báo cảnh sát cũng vô dụng, vì Vương Diệp và mấy chẳng gì vi phạm pháp luật đánh , gây thương tích, chỉ là nhà họ đòi nợ.

 

Gia đình ngờ rằng chuyện khoản tiền còn nợ tám năm lôi ánh sáng.

 

Năm đó, con trai lớn của họ sắp kết hôn, vội vã mua nhà. lúc tin lão Vương vì nợ nần cờ b.ạ.c nên buộc bán nhà với giá thấp, họ thấy lợi thì liền tìm tới lão Vương để mua. vì sợ lão Vương khi bán sẽ ăn vạ chịu dọn , nên thương lượng chỉ trả 500.000, chờ đến khi sang tên xong, lão Vương dọn khỏi nhà thì mới thanh toán nốt 380.000 còn .

 

, họ còn cố ý lập một tờ giấy nợ.

Lão Vương vì quá gấp cần tiền trả nợ cờ bạc, tự tin gia đình sẽ dám đòi thêm tiền nếu ông chết, nên liền đồng ý.

 

Ai ngờ, thủ tục sang tên nhà mới tất, lão Vương c.h.ế.t ngay đó.

 

Gia đình khi đó đúng là thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mắn vì thủ tục xong khi lão Vương chết. Nếu , căn nhà đó còn để Vương Diệp thừa kế, tốn công tranh chấp với , rắc rối ít.

 

Còn về khoản 380.000 trả, thấy Vương Diệp vẻ chuyện, ban đầu họ còn thấp thỏm chờ đến đòi, nhưng một thời gian thấy lên tiếng, liền coi như chuyện xong. Ai mà giữ tiền chứ? Dù thì họ cũng cảm thấy sai. Không là họ trả, mà là Vương Diệp đòi.

 

giờ Vương Diệp tới đòi tiền, giấy nợ trong tay. Cả nhà thì tiếc tiền, cãi chày cãi cối rằng họ trả bộ 880.000 từ , hề chuyện còn nợ.

 

Vương Diệp khi đó còn quá nhỏ, đưa viện phúc lợi nên quên mất chuyện . Giấy nợ cũng vì tình hình rối ren lúc đó mà thất lạc.

 

Gia đình cứ khăng khăng bắt đưa giấy nợ, nếu thì hãy kiện tòa.

Vương Diệp giấy nợ, kiện? Kiếm nhân chứng ư? Chuyện lão Vương lúc nhậu nhẹt ai xem là bằng chứng?

 

khi Vương Diệp chẳng còn gì để mất, chẳng sợ gì. Gia đình chịu trả tiền, liền ngày nào cũng kéo đến ầm ĩ cửa, tối thì phá khóa, sáng thì đổ rác cửa. Gia đình học đều ảnh hưởng nặng nề, còn cư dân trong khu chỉ trỏ bàn tán mỗi ngày.

 

Thấy Vương Diệp buông tha, một lạnh lùng chằm chằm cả nhà họ đang chơi đùa, tay còn cầm bật lửa bật tắt, khiến họ sợ hãi.

 

Họ định bán nhà chuyển , nhưng Vương Diệp cứ luôn dõi theo như bóng ma, khiến họ trốn cũng trốn thoát. Từ cảm giác đau đầu, cuối cùng họ chuyển thành sợ hãi thực sự.

 

Cả khu 13 đó ai cũng rằng Vương Diệp từ lúc tám tuổi tay đ.â.m c.h.ế.t cha ruột của , là nhờ cô của , tiền sử bệnh tâm thần chịu tội , nên mới chỉ đưa viện phúc lợi trẻ em.

 

thực , chuyện chỉ là lời đồn sai sự thật. Khi đó là Vương Mộc tự thú, rằng chính g.i.ế.c lão Vương. Vương Diệp cũng bảo vệ cô, càng sợ mất cô, nên cũng là chính đ.â.m lão Vương .

 

Sau đó đưa viện phúc lợi quản lý nghiêm ngặt cũng vì nguyên nhân .

Chuyện ai truyền ngoài, khiến trong khu 13 ít đều từ nhỏ thấy bản chất”, cho rằng Vương Diệp từ nhỏ dám tay với cha ruột, lớn lên nhất định cũng lành gì.

Lúc , họ quên mất rằng lão Vương từng nhiều bạo hành Vương Diệp, thậm chí còn báo cảnh sát.

 

Dù rằng cũng vài cảm thông cho Vương Diệp, rằng do lão Vương ngược đãi con quá mức nên mới khiến trong cơn phẫn nộ mà liều. đông cho rằng: cha đánh con là chuyện thường tình, con cái mà dám phản kháng gây thương tích cho cha thì chính là tội ác trời dung.

 

Thậm chí, còn những lời như: “Lão Vương cũng chỉ đánh đòn dạy dỗ thôi, chẳng đánh c.h.ế.t đánh tàn phế gì ? cái thằng con hoang cầm d.a.o đ.â.m c.h.ế.t cha . Giết cha đấy! Tội tày trời, đáng sợ bao!”

 

Vương Diệp những lời đồn đãi như , chỉ lạnh lùng . Bởi vì nỗi đau xảy thể họ, nên họ gì thì cứ việc .

Loading...