Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

TIỂU VƯƠNG NHÀ BÊN CỰC KỲ NGUY HIỂM (THỰC TẾ ẢO) - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:47:18

Khi thôn trưởng và bước , liền thấy Vương Diệp và Lôi Mộc đang rửa sạch đám bùn thuốc dùng.

 

Vương Diệp mặc chiếc quần vải ngắn mới mà Hải Đản nãi nãi cho Hải Đản, cánh tay trái là lớp bùn thuốc mới đắp lên, khi dùng vải bọc kỹ thì tiếp tục cố định bằng cành gỗ, dùng mảnh vải thừa buộc để treo cánh tay lên. Tay thì cầm những mảnh bùn thuốc cũ ngửi ngửi, nếm nếm, cảm nhận dược tính còn sót , gõ thử độ cứng của bùn biển.

 

“Các cháu tỉnh , thể thế nào ?” Thôn trưởng tươi chào hỏi.

 

Bọn họ thử nghiệm hiệu quả của bùn thuốc, rõ là do tâm lý do dược tính thật sự, nhưng hai ông bà già khi bôi lên đều khớp xương thấy thoải mái hơn nhiều, buổi tối ngủ cũng còn đau mấy.

 

Lôi Mộc đáp: “Vẫn , cảm ơn quan tâm.”

Hải Đản nãi nãi thấy thôn trưởng và đến, liền kéo họ , kích động : “Các cháu xem vết thương của trai Tiểu Diệp kìa, ban đầu là một vết c.h.é.m to tướng, nếu ở chỗ chúng thì chỉ thể cầu ông trời phù hộ mới sống nổi. Vậy mà Tiểu Diệp dùng bùn biển , lấy thứ gì đó cho của dùng, mà chỉ trong vòng một ngày một đêm, vết thương khép miệng!”

 

“Thật ? Hiệu quả như ?” Mọi kinh ngạc vui mừng.

 

Sau một hồi khách sáo, do Vương Diệp là một đứa trẻ và Lôi Mộc tỉnh , nên thôn trưởng và chủ yếu chuyện với Lôi Mộc.

 

Khi cuộc trò chuyện chính đề, Lôi Mộc bình thản : “Chuyện bùn thuốc thì để em cháu với các , là nó phát hiện , nó xử lý thế nào, cháu sẽ phản đối.”

 

Thôn trưởng trong lòng rùng , thầm may mắn vì phát hiện bùn thuốc là Vương Diệp một đứa trẻ hiểu rõ giá trị nên mới dễ dàng . Nếu là một trưởng thành từ bên ngoài đến, chắc chắn sẽ giấu hết bùn thuốc hé nửa lời.

 

Nghĩ , thôn trưởng càng thêm cảm kích Vương Diệp. Dù dược tính của bùn thuốc thế nào, chỉ cần thằng bé chịu vì thôn mà mở lòng, nhường cho họ một lợi ích lớn như , nếu dân thôn còn đối xử tệ với hai em họ thì đến cả Hải Thần gia gia cũng sẽ thể nhắm mắt ngơ.

 

Không chỉ thôn trưởng nghĩ thế, những khác cũng ý nghĩ tương tự. Dân Hải Câu thôn vốn sống theo lẽ khác đối với họ, họ cũng sẽ đối như .

 

Thuyền Miêu và đang chờ Vương Diệp đưa điều kiện.

 

Kết quả, Vương Diệp mở miệng thẳng: “Cháu các ông đến là vì cách dùng bùn thuốc, cháu sẽ hết những gì cháu cho các ông. Còn học bao nhiêu thì tùy các ông. Các ông cần nghi ngờ cháu giấu giếm gì, bùn thuốc và dược tính đều ở đó, hiệu quả , cứ dùng là . Hơn nữa, chúng cháu cũng cần lừa dối gì cả.”

 

“Đương nhiên , thể đem chuyện như để lừa .” Thôn trưởng càng càng cảm động, thấy Vương Diệp đưa điều kiện gì, càng cho rằng bé tuy nhỏ tuổi nhưng trưởng thành, lập tức xua tay liên tục, vội : “Chờ chút, chúng già , một thứ cháu chắc nhớ hết . Để ông gọi mấy đứa nhỏ thông minh đến…”

 

“Không cần tìm xa ,” Vương Diệp , “để Hải Nhai và Hải Đản là . Cháu dạy hai họ, họ dạy khác.”

 

Nghe , thôn trưởng liền hiểu ý Vương Diệp, trong lòng khỏi cảm thán vận khí của hai em Hải Nhai và Hải Đản thật . điều cũng là do Hải Đản tự tranh thủ , thậm chí còn mang phúc cho cả đúng là vận nhà Hải Đản, khác chỉ thể ghen tị.

 

Huống chi, một đứa trẻ mà thể hào phóng chia sẻ bí quyết về bùn thuốc như , thể là vì nể tình nhà Hải Đản.

 

Huống hồ Vương Diệp cũng cho Hải Đản và truyền đạt tri thức cho khác, nghĩ nghĩ thì rõ ràng là dân Hải Câu thôn hưởng lợi quá nhiều.

 

Thôn trưởng trong lòng hiểu rõ, khi phân chia lợi nhuận từ bùn thuốc, nhất định sẽ ưu ái nhiều hơn cho nhà Hải Đản.

 

Hải Đản nãi nãi khi Vương Diệp , khuôn mặt già nua gió biển tàn phá bỗng nở nụ như đóa hoa nở rộ. Bà càng thêm quyết tâm chăm sóc hai em thật , xem bọn chúng còn thiếu thứ gì, chỉ cần trong nhà là sẽ mang sang cho ngay!

 

Gia gia của Hải Đản lên tiếng, nhưng trong lòng cũng khỏi cảm khái vận của cháu trai . Lúc ông cứu vớ một tên vô ơn, còn Hải Đản cứu mang phúc đến cho cả nhà, thậm chí cả thôn. Vận khí của cháu trai hơn , đó là chuyện .

 

Trên mặt Hải Nhai biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trong mắt thì tràn đầy vui mừng. Trước từng học dược thảo từ Hắc Trư nãi nãi, nhưng bà thiên vị cháu gái hơn, còn định mai mối với cô cháu . Cậu ghét Hắc Trư nãi nãi, nhưng cũng mấy thích cô cháu gái .

 

Oái oăm , khi cô cháu gái ý của bà , liền với trong thôn rằng Hải Nhai học thuốc chỉ vì thích cô , rể bên nhà gái. Ban đầu cô chỉ là khó ưa, giờ tỏ vẻ như tiểu thư cao quý, coi như trai trẻ trong thôn đều để cô lựa chọn.

 

Hải Nhai mới chỉ 17 tuổi, tuy bình tĩnh lý trí, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên những lời như thế thì thể vui nổi? Nếu Hắc Trư nãi nãi chịu dạy, nhất định sẽ xem bà như bà ruột mà hiếu thuận, cũng sẽ phụng dưỡng bà, nếu đủ khả năng còn sẵn sàng giúp đỡ cả gia đình bà. cháu gái bà nghĩ quá xa.

 

Trớ trêu là Hắc Trư nãi nãi còn thể hiện rõ thái độ: ai khiến cháu gái bà hài lòng thì bà mới truyền dạy tri thức về thảo dược cho đó.

 

Người nào mà chẳng thiên vị ? Hắc Trư nãi nãi cũng sai, Hải Nhai trách bà, nhưng cũng vì thế mà từ bỏ ý định học tập với bà. Ai mà ngờ , vòng vo một hồi, em trai cứu một đứa bé từ bên ngoài đến, mà thằng bé cả y dược hơn nữa vẻ còn giỏi hơn cả Hắc Trư nãi nãi.

 

Hải Nhai cảm kích em trai , nhưng .

 

Còn Hải Đản thì vẫn hiểu rõ chuyện thế nào ập đến, chỉ học, liền tỏ nhức đầu, lập tức trai đập một phát đầu cho tỉnh .

 

Chưa kịp phản kháng, Hải Đản cả ông bà nội “hợp lực” dạy dỗ. Bà nội còn nắm cả tai bé, bắt học hành tử tế với Tiểu Diệp.

Hải Đản nước mắt lưng tròng xổm xuống mặt Vương Diệp.

 

Vương Diệp dáng lớn, xoa đầu , khiến xung quanh nhịn ồ lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-vuong-nha-ben-cuc-ky-nguy-hiem-thuc-te-ao/chuong-21.html.]

Thuyền trưởng của đội đánh cá Thuyền Miêu quan sát hang đá một lượt, nhiệt tình với Lôi Mộc:

“Cái hang rốt cuộc cũng chỉ là nơi ở tạm thôi. Để chú xây cho các cháu một căn nhà trong thôn, cần gì cứ , vật liệu xây dựng đảo tụi chú đều sẵn, nhanh là thể chuẩn xong.”

 

Thôn trưởng liên tục gật đầu. Ông mong Vương Diệp chịu ở , dù thằng bé chỉ là học trò của dược sư thì cũng từng học qua đàng hoàng . Chẳng mũi của học trò dược sư ở Hải Thảo thôn cao tận trời đấy thôi?

 

Lôi Mộc bản thì yêu cầu phòng ốc gì cao sang, nhưng khi trả lời, sang Vương Diệp lẽ đứa nhỏ một chỗ ở rộng rãi thoải mái hơn?

 

Vương Diệp , lắc đầu :

“Chú Thuyền Miêu, cái hang đá rộng rãi, vững chắc, tuy còn vài điểm bất tiện, nhưng chỉ cần cải tạo một chút là xong. Nếu chú thấy tiện, phiền chú giúp chúng cháu một cái cửa gỗ chắc chắn, mở thêm một hai cái cửa sổ, một cái giường gỗ, ít kệ gỗ. Cháu còn thêm một cái bệ bếp, một cái bàn với mấy cái ghế nữa…”

 

Vương Diệp một cả loạt yêu cầu, chẳng thấy ngượng ngùng gì cả.

 

Thuyền Miêu bật sang sảng, yêu cầu của đứa nhỏ hề quá đáng. Dù xây nhà mới cũng mấy thứ đó. Huống chi thằng bé chẳng đòi tiền bạc, chỉ là nhờ giúp đỡ chuẩn ít vật dụng nhỏ thôi.

 

“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ mà. Cháu thì chú đảm bảo dẫn đến cho cháu đàng hoàng.”

 

“Vậy quá, cửa với bệ bếp .” Vương Diệp tỉnh bơ, hề khách sáo.

 

Gia gia của Hải Đản cảm thấy thể để hết việc đè lên vai Thuyền Miêu, nhà lợi nhiều nhất. Ông lập tức gánh phần việc, chủ động gọi Thuyền Miêu:

“Để cửa, chuẩn bệ bếp với ít vật liệu gỗ phơi khô nhé.”

 

Thuyền Miêu đáp:

Nam Cung Tư Uyển

“Được, về thôn lấy vật liệu, gọi hai của tới bệ bếp. Còn cửa sổ thì lát nữa bàn luôn xem nên thế nào.”

 

Hai , lập tức trong hang đá gõ thử, thăm dò kết cấu và độ rắn chắc, xem nên cải tạo chỗ nào.

 

“Khoan , chú Thuyền Miêu, thạch cao với vôi ? Có thể cho cháu nhiều một chút ?” Vương Diệp liếc mắt Thuyền Miêu là hiểu nhất trong dân làng, kể cả hơn cả thôn trưởng.

 

“Thạch cao, vôi …” Thuyền Miêu tỏ vẻ khó xử “Trên đảo chúng đúng thật thạch cao vôi. Nếu cháu cần thì đợi tụi chú Hải Thảo đảo một chuyến, mua từ bên đó về.”

 

Vương Diệp ngạc nhiên:

“Không đến thạch cao, vôi thì hầu như nơi nào cũng , , coi như các chú phát hiện mỏ vôi , nhưng cả đảo đầy vỏ sò như thế, vôi còn nơi khác mua?”

 

Lúc đến lượt Thuyền Miêu và thôn trưởng lộ vẻ bối rối:

“Vỏ sò thì liên quan gì đến vôi?”

 

“Vỏ sò đốt chính là vôi mà.” Vương Diệp thuận miệng luôn.

Thôn trưởng và Thuyền Miêu đồng thanh “A!” một tiếng kinh ngạc, thôn trưởng vội hỏi cách thiêu vỏ sò.

 

Vương Diệp hào phóng mà chỉ dẫn, vì vôi đối với chỉ là chuyện quá bình thường:

“Đem vỏ sò đốt thành tro trắng, lấy chạm tay là vỡ vụn, đó đổ thêm nước là thành vôi. Trước khi đốt thì lò nung hoặc hố lửa khả năng giữ nhiệt cao. Ừ, lò cũng cần kỹ thuật đấy, lát nữa cháu sẽ chỉ tay chỉ việc cho các chú, nếu đủ nhiệt thì phí củi.”

 

Mấy thôn trưởng lập tức vui vẻ hớn hở:

“Được , cháu thì !”

 

Lôi Mộc bất đắc dĩ thở dài, hào phóng chuyện , nhưng đứa nhỏ cũng quá phóng tay, còn nhỏ mang dáng dấp “bại gia tử”. Dược bùn quý giá đến thế mà chút giấu giếm, giờ tiện tay truyền dạy cả cách đốt vôi, coi là gì cả.

 

Lôi Mộc từng qua nhiều nơi, rõ: đôi khi chỉ một kỹ thuật nhỏ cũng thể trở thành nguồn sống của cả gia tộc thế lực địa phương. Mà để giữ lợi thế và “bát cơm” của , những thế lực sẽ tìm đủ cách để che giấu kỹ thuật, tuyệt đối truyền cho ngoài.

 

Đừng coi thường kỹ thuật đốt vôi, nếu Vương Diệp , thì e rằng dân hòn đảo vài chục năm, thậm chí cả trăm năm vẫn chắc rằng vỏ sò đốt lên chính là vôi.

 

Có lẽ chỉ vì đứa nhỏ bản tính hào phóng ơn, nên mới thể đối xử với chỉ từng kéo tay một như , tận tâm tận lực đến thế?

 

May mà Vương Diệp vị đại ca của đang nghĩ gì, nếu nhất định sẽ đáp ba chữ: “Nghĩ nhiều quá!”

 

Loại như lợi thì chẳng thèm nhúc nhích thể tùy tiện ban phát lợi ích cho liên quan?

 

Không thấy mới xong chuyện dùng vỏ sò để nung vôi, hệ thống trò chơi liền thưởng ngay cho 300 điểm kinh nghiệm đấy ?

 

Đây chính là 300 điểm cơ mà!

 

Sau khi lên cấp một bậc, việc bắt giữ sinh vật cấp 0 trở xuống sẽ còn mang điểm kinh nghiệm nữa. Sau dựa nhặt hải sản để lấy kinh nghiệm là chuyện thể, trừ phi bên bờ hải sản cấp cao hơn cho tùy tiện nhặt lấy.

 

Loading...