Tìm Lại Chính Mình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:01:58
30
há miệng nhưng nên lời, chỉ cảm thấy điên thật .
và vốn chẳng hề thiết.
Cậu giống như một kẻ t.â.m t.h.ầ.n đột nhiên xông thế giới của .
“Chị , chắc hẳn chị chịu đựng lâu , đúng ?”
Cậu tháo mũ giáp xuống, từng bước từng bước tiến về phía .
Không hiểu , theo bản năng lùi về .
Mãi cho đến khi lưng chạm chiếc xe mô tô của .
Cậu cúi , nhẹ nhàng vuốt tấm voan cưới gió thổi rối tung tóc .
“Mấy ngày qua, vẫn luôn tìm cách giúp chị khôi phục ký ức.”
“Sau đó, tìm thấy một bản hồ sơ tâm lý mà chị từng từ lâu đây.”
“Chị mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, đúng ?”
Rối loạn nhân cách phản xã hội…
Là cái gì?
theo bản năng phản kháng với danh từ .
ôm lấy eo , cho cơ hội trốn chạy.
“Không cảm giác tội , đồng cảm với khác, cũng hối hận.”
“Tổn thương khác thể khiến chị khoái cảm.”
“Thật , chị luôn giếc bọn họ, đúng ?”
“Chị cũng giếc ?”
“Không .”
điên cuồng lắc đầu, phủ nhận lời .
Cậu nhẹ nhàng nhéo má , cầm lấy tay .
Lòng bàn tay ấm, ấm như xuyên qua da thịt, truyền thẳng đến thần kinh của .
giây tiếp theo, đầu óc như tê liệt.
Cậu cầm lấy tay .
Rồi đặt một con d.a.o nhỏ đó.
Sau đó…
Dùng chính bàn tay …
Đâm con d.a.o bụng .
31
Máu chảy tí tách từ tay , nhỏ giọt xuống mặt đường lởm chởm sỏi đá, để những vệt đỏ sậm ngoằn ngoèo.
Tay run rẩy.
Không vì sợ hãi.
Mà là vì phấn khích.
Trái tim đập điên cuồng, từng tế bào trong cơ thể như đang gào thét.
Đâm sâu hơn chút nữa. Chỉ cần đ.â.m sâu thêm chút nữa thôi.
Người đàn ông đưa tay, vuốt nhẹ lên mặt . Trong tình cảnh , mà .
“Chị.”
“Hãy ở bên .”
“ tiền, quyền. chị thực sự gì.”
“Nếu chị ở bên , mỗi ngày sẽ tìm một kẻ vô tội để chị giếc, ?”
“Chị cần lo bắt, cần lo tù.”
“Nếu ai điều tra, sẽ gánh tội chị.”
“Chị chỉ cần... thuận theo dục vọng của chính …”
Điên .
Mọi thứ dường như đều điên loạn.
Thẩm Dữ Bình như bẻ vụn thành vô mảnh, phản chiếu lên .
Bên trong một giọng , ngừng thì thầm bên tai:
“Làm thế gì sai ?”
“Cô nghĩ cô sẽ chít già ?”
“Nếu bọn họ cô tổn thương, đó là vì bọn họ ngu xuẩn.”
“Đâm . Cắm sâu hơn chút nữa.”
“Không thích ai thì giếc kẻ đó, cho họ biến mất khỏi thế giới . Đơn giản, gọn gàng.”
Chỉ cần…
Chỉ cần…
siết chặt chuôi d.a.o.
Cậu dang rộng hai tay về phía , như thể chuẩn ôm lấy ngay khoảnh khắc lưỡi d.a.o xuyên qua bụng .
Trái tim chấn động, đầu óc rối loạn.
ngay lúc đó, trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng khoác áo xanh lam.
Người đó đó, khoanh tay lưng, . Giống hệt năm , khi đó xoa đầu .
“Tiểu Hàn.”
“Hãy yêu thế giới bằng một trái tim chân thành, đừng để bóng tối chi phối.”
“Hứa với chú, hãy một .”
bỗng nhớ .
luyến tiếc.
Luyến tiếc chậu hoa nhà mà dì hàng xóm vun trồng.
Luyến tiếc những con mèo hoang trong con hẻm nhỏ, ngày ngày kêu meo meo đòi ăn.
Luyến tiếc bà lão bên cạnh nhà, luôn xoa đầu , dịu dàng bảo rằng là một đứa trẻ ngoan.
sợ rằng, nếu đ.â.m nhát d.a.o xuống… tất cả sẽ biến mất.
sẽ chẳng còn gì cả.
đột ngột dừng tay.
hoảng loạn giật khăn trùm đầu, ấn lên vết thương của để cầm máu.
gọi xe cấp cứu. Máu đỏ loang lổ nền vải trắng, tựa những đóa hoa hồng.
“Tại ?”
thấy giọng run rẩy hỏi.
“Chị, rõ ràng chị giếc .”
“Tại dừng ? Chị hận như , đáng lẽ chít chứ.”
“Tại ?”
Cậu nắm chặt cổ áo .
hiểu vì đau khổ đến thế.
Giọng của vỡ vụn, méo mó.
“Tại chị cứ nhất quyết ?”
“Rõ ràng chị nhân cách phản xã hội!”
“Tại một kẻ sinh xa như chị cố tỏ cao thượng?”
cúi mắt .
Cậu kéo xuống vực thẳm. thất bại , Thẩm Dữ Bình ạ.
Có vô lý do để trở thành kẻ .
chẳng cần lý do gì cả.
Phải ?
32
Đèn xe cảnh sát quét qua một vệt sáng đỏ nhạt giữa màn đêm.
Thẩm Dữ Bình, bê bết máu, đưa lên cáng cứu thương.
quỳ mặt đất, cúi thấp đầu.
Có ai đó tiến gần, đưa tay xoa đầu .
“Lâm Hàn, cảm ơn cháu vì đ.â.m nhát d.a.o cuối cùng.”
ngẩng đầu, chú nhỏ trong vô thức.
“Chú nhỏ… cháu thể chịu đựng nổi nữa.”
“Không chịu nổi thì vẫn chịu.”
“Cháu nên gì bây giờ?”
“Tại cháu giống những khác? Thẩm Dữ Bình cháu sinh là kẻ tồi tệ. Có ?”
Người mặt vẫn bình thản .
“Không .”
“Tiểu Hàn.”
“Đợi khi cháu lấy ký ức, cháu sẽ tìm câu trả lời.”
sững sờ chú.
Không hiểu , hỏi một câu chẳng liên quan.
“Nếu cháu nhớ thứ, chú rời ?”
Chú vẫn bình thản đáp lời.
“Đừng dựa dẫm chú.”
“Chỉ chính cháu mới thể cứu lấy bản .”
32
Lâm Bác Văn, quả nhiên, vẫn rời .
Chú nhỏ giống như chiếc lá trôi dạt, chẳng ai thể níu giữ .
Chú nhỏ rời mấy ngày nay, đúng mùa mưa dầm dai dẳng.
Chú kéo vali hành lý, cửa nhà .
chút buồn bực, vô thức lấy tay bẻ một mảnh gỗ nhỏ cánh cửa.
“Lâm Bác Văn, đời của cháu… cứ như mà trôi qua ?”
“Như thể cháu đang giằng co với phận, mà ai cũng mong cháu trở thành kẻ .”
Bóng dáng trong bộ quần áo xanh lam, như thể bất cứ lúc nào cũng thể hòa tan màn mưa bụi.
Giọng chú vang lên, lẫn tiếng mưa rơi rào rạt.
“Lâm Hàn, để chú cho cháu một chuyện cuối cùng.”
“Khi chúng cuộc đời , nó như một con đường định sẵn.”
“ nếu từ điểm xuất phát mà bước về phía , cháu sẽ nhận rằng thứ vẫn còn .”
“Không vận mệnh là gì, mới hiểu thế nào là vận mệnh.”
“Vậy nên, đừng sợ hãi, Tiểu Hàn, cứ tiến về phía , mãi mãi đừng sợ.”
“…”
Lâm Bác Văn chú sẽ trở về thăm .
hỏi khi nào.
Chú xoay , lặng lẽ .
“Khi cháu thực sự hiểu vì .”
33
Mưa lớn như thác đổ, tưởng chừng thể nhấn chìm cả thành phố.
cơn bão trong vận mệnh , vẫn kết thúc.
Thẩm Dữ Bình kiện tội cố ý gây thương tích.
Khi tin , phản ứng đầu tiên của là… vớ vẩn.
Rõ ràng là tự nắm tay , đ.â.m bụng . Tại giờ thành cố ý hại ?
… hiện trường camera giám sát.
Dấu vân tay của vẫn còn chuôi d.a.o.
Cậu là thừa kế của một trong những gia tộc quyền lực nhất thủ đô.
cầm lá đơn kiện do luật sư gửi đến, tìm gặp . Ban đầu, nghĩ sẽ khó tiếp cận nguyên đơn. ngờ, cổng biệt thự của rộng mở.
Người đàn ông quấn băng trắng quanh bụng, trông vẻ yếu ớt hơn so với đây.
Cậu sẽ đến.
Thế nên sofa, chờ sẵn.
Cậu mà còn với , chậm rãi mở chai rượu vang mặt.
“Chị, đánh cược với chị một ván, chị giận ?”
“Chị rõ ràng gì cả, luôn tuân thủ lời thề .”
“ giờ đây, chẳng ai tin chị.”
“Chị cố gắng kiềm chế để giếc , đổi gì?”
“Kỳ thực, đây chị cũng mà, lúc nào cũng nghĩ cho .”
“ thì ?”
“ coi tất cả những gì chị dành cho là thứ thể tùy ý vứt bỏ.”
Giống như chỉ trong nháy mắt.
còn kịp nhận điều gì đang xảy .
đột ngột lao tới, bóp chặt cổ .
Trái tim đập điên cuồng. Adrenaline dâng trào.
Cậu ho khan, nhưng để cầu xin.
“Chị, đừng thô lỗ như .”
“Nơi một con d.a.o. Chị gì cũng , sẽ phản kháng.”
“Chỉ cần… chỉ cần chị chịu tổn thương .”
Thẩm Dữ Bình kéo xuống địa ngục.
Cậu trở thành kẻ giống như .
Cậu ôm lấy , động tác dịu dàng đến lạ. giống như một đóa hồng đầy gai nhọn.
Tay nắm lấy tay .
Lưỡi d.a.o trong tay khẽ run lên, chỉ còn chút nữa là đ.â.m .
Lần , càng hận hơn.
hận đến mức giếc chít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tim-lai-chinh-minh-pjnw/chuong-4.html.]
Cậu đang với rằng điều đúng đắn chẳng ý nghĩa gì cả.
Cậu với rằng, thà trở thành một kẻ , còn hơn chịu dày vò như thế .
Cậu đang với rằng… đời , những luôn là kẻ tổn thương.
“Cậu cần…”
Tay run rẩy. vẫn ghé sát tai , thì thầm như ác quỷ cám dỗ.
“Chị, trở thành giống .”
“Đừng nữa, chị thích hợp .”
“Dòng m.á.u đang chảy trong chị… bộ gen của chị… tất cả đều đang bảo chị…”
“Cậu nhất định trở thành kẻ như thế ?”
đột nhiên đẩy .
“Không .”
thở dốc, gắt gao chằm chằm .
“ sẽ trở thành như thế nào… là do quyết định.”
“Con đường tương lai của , là do tự bước .”
“ , ?”
“ chỉ giúp đỡ khác, thế thì vấn đề gì?”
“ quan tâm trong đang chảy dòng m.á.u của ai, quan tâm bộ gen của trở thành ai.”
“ chỉ . Dù cho… nhận gì.”
“Dù cho, chẳng thể đổi lấy một phần ngàn sự chân thành từ khác.”
“Dù cho…”
thật sâu.
“Dù cho chó cắn.”
“…”
Cuộc đàm phán dường như thất bại.
Cậu với vẻ hoang mang.
Cậu hỏi , điều gì khiến kiên trì đến tận bây giờ?
nghĩ, cần lý do.
Bởi vì … vốn dĩ cần lý do.
34
Phiên tòa xét xử với cáo buộc cố ý gây thương tích cho Thẩm Dữ Bình sẽ diễn tuần .
Tiểu Mạn cố gắng chạy đôn chạy đáo để tìm luật sư cho .
Thật , chỉ cô . Đột nhiên, nhiều quen cũng tìm đến giúp đỡ khi tin kiện.
thắc mắc, mới hóa khi mất trí nhớ, từng giúp họ.
Chiều hôm diễn phiên tòa, gọi cho Lâm Bác Văn.
Ban đầu, định với chú rằng lẽ sẽ tù. Nếu chú tìm , thì lẽ đến tận trại giam.
điện thoại kết nối .
Tiểu Mạn hỏi gọi cho ai, bảo là chú nhỏ của .
Cô thoáng chút kinh ngạc .
Đến lúc phiên tòa bắt đầu, hàng ghế khán giả chật kín .
hiểu vì nhiều đến —từ phóng viên, cư dân xung quanh đến cả những xa lạ. Có lẽ vì Thẩm Dữ Bình là một nhân vật nửa công chúng, nên khi thương, tin tức lập tức lan truyền.
Luật sư bên nguyên nhiều bằng chứng và lời lẽ sắc bén.
Điểm bất lợi lớn nhất của là bằng chứng để minh oan cho .
Những gì xảy tại hiện trường quá ít dấu vết, kể gia đình Thẩm Dữ Bình quyền lực lớn.
Luật sư của rằng, họ chỉ thể cố gắng xin giảm nhẹ hình phạt.
dù chuẩn tâm lý, khi thẩm phán tuyên bố phạm tội trong phiên sơ thẩm, vẫn cảm thấy một nỗi trống rỗng bao trùm.
gì sai ?
Từ đầu đến cuối, từng điều gì sai trái.
Vậy mà, những con cao , chỉ bằng vài lời hờ hững, dễ dàng đẩy xuống bùn.
thấy những tiếng xì xào từ hàng ghế khán giả.
"Cô cha là tội phạm giếc đấy."
"À, thế thì hợp lý . Chẳng trách..."
"Người như khuynh hướng bạo lực cũng là điều bình thường thôi."
gì cả.
Vậy mà họ tự nhiên đẩy đến bờ vực.
Họ là kẻ .
Vậy thì, việc còn ý nghĩa gì ?
Nếu ngay từ đầu, họ dùng xuất để định nghĩa …
Vậy cứ kẻ như họ nghĩ hơn ?
Nếu họ dội nước bẩn lên …
Vậy xác thực những gì họ gán cho ?
—
"Cô !"
Một giọng bất ngờ vang lên giữa đám đông.
ngẩng đầu lên.
Một bà cụ run rẩy dậy.
"Tiểu Hàn thấy khó khăn, luôn giúp xách đồ."
"Lần trời mưa lớn, trượt chân té ngã khi cố chăm sóc giàn hoa. Không ai dám đỡ dậy cả. Chỉ cô ôm —một bà già vô dụng—dầm mưa đưa đến bệnh viện."
"Một như ... thể là kẻ ?"
Sau bà cụ, lượt thêm nhiều lên.
"Lần con mèo nhà lạc, chính cô giúp tìm về. Khi tìm, cô còn cành cây xước cả cánh tay. Đến giờ vẫn kịp lời cảm ơn."
"Là chị luôn giúp bài tập. Lần một gã đàn ông lạ cứ bám theo , cũng là chị giúp đuổi ."
Đến cả giám đốc nơi việc cũng lên.
Càng lúc, càng nhiều lên tiếng.
Như một làn sóng cuộn trào.
Lâm Bác Văn vẫn luôn rằng nên giúp đỡ nhiều hơn. từng nghĩ rằng giúp nhiều đến thế, nhiều đến .
Giờ đây, tất cả những gì từng —những điều tử tế nhỏ bé — hóa thành sức mạnh, phía lưng .
mới , những mặt ở đây hôm nay, đa phần đều vì mà đến.
Họ tin kiện, liền tự nguyện đến bảo vệ .
Họ là những từng giúp đỡ trong suốt hơn mười năm qua.
Thẩm phán gõ mạnh cây búa xuống, buộc cả phòng xử yên lặng trở .
Cuối cùng, phiên tòa tạm dừng và dời một ngày khác để tuyên án.
Lúc bước xuống khỏi ghế cáo, đối diện với Thẩm Dữ Bình đang ở vị trí nguyên đơn.
nghĩ, thắng.
Thẩm Dữ Bình đúng. Làm chắc nhận hồi báo.
Ví dụ như —một kẻ vong ơn, dù giúp bao nhiêu năm cũng đổi chút gì.
dù thế nào nữa…
Luôn những sẵn sàng chìa tay về phía khi gặp khó khăn.
Luôn những sẵn sàng hồi đáp lòng .
Luôn những vẫn chọn yêu thương thế giới một cách chân thành.
Luôn những —
Sẽ mặt , nắm lấy tay , và bảo vệ .
Khi bước ngang qua hàng ghế khán giả, ai đó hô lớn phía .
Giọng vang vọng như xuyên qua thời gian:
"Người từng dành cả trái tim để giúp đỡ khác, thể cứ thế vùi lấp trong bão tuyết."
"Người sống vì nhân nghĩa, thể cứ thế lặng lẽ biến mất mà ai !"
35
Kết quả điều tra về vụ án của công bố phiên tòa tiếp theo.
Ra khỏi tòa án, vỗ nhẹ vai Tiểu Mạn.
"Xin . Từ đến giờ, luôn khiến lo lắng."
"Lúc mới công ty, cũng phiền nhiều."
Cô chớp mắt, chằm chằm.
"...Cậu khôi phục trí nhớ ?"
Phải.
Trong phiên tòa hôm nay, mỗi ai đó lên bênh vực , nhớ thêm một phần ký ức.
Và bây giờ, nhớ tất cả.
nhớ là ai.
nhớ nên gì.
Giờ đây, vẫn còn một mà nhất định gặp.
36
móc điện thoại gọi.
chạy điên cuồng bấm , nhưng bên vẫn ai bắt máy. Chỉ giọng nữ máy móc vang lên trong loa:
“Xin , máy quý khách gọi hiện liên lạc …”
vội vã leo lên một chiếc taxi, báo tài xế điểm đến.
sợ rằng, nếu hôm nay gặp chú , thì lẽ sẽ bao giờ gặp nữa.
Dòng phố vẫn hối hả, nhưng như một phép màu, họ dường như tự động nhường đường cho .
chạy.
Chạy tìm kiếm một .
Đến nhà ga đông đúc, lao nhanh về phía .
Cuối cùng, thấy chú .
Trên bệ điêu khắc giữa quảng trường nhà ga.
ngước lên.
Người đàn ông đang tượng nữ thần vận mệnh, cúi mắt , mỉm .
Mọi thứ như đột nhiên ai đó nhấn nút tạm dừng.
Không còn tiếng cãi vã, còn bước chân vội vã.
Chú nhỏ đôi cánh của nữ thần, chiếc áo sơ mi xanh lam của chú như một dòng sông lặng lẽ.
Lần đầu tiên, thấy Lâm Bác Văn với .
“Chú sắp ?”
hét lên.
Chú gật đầu.
“Lâm Bác Văn, cháu nhớ tất cả .”
“Nên cháu , chú thể ở lâu nữa.”
“Có một điều cháu với chú... đó là cảm ơn.”
“Lần cháu cơ hội, coi như chuộc .”
“Lâm Bác Văn, cảm ơn chú.”
“Vì chú, cháu lạc lối.”
Người đàn ông bức tượng nhẹ gật đầu.
Chú , nụ đến mức khiến .
Và , thấy giọng của chú —nhẹ như gió, nhưng vang vọng đến tận đáy lòng.
“Lâm Hàn.”
“Chúc mừng cháu, cuối cùng cũng trở thành một thể tự vững.”
chú.
Chú nhỏ của .
Người dìu dắt khôn lớn.
Người dạy tử tế.
Người luôn chống cằm nghịch ngợm mà mắng yêu: “Đừng loạn nữa.”
Chú , nụ sáng rực như ánh mặt trời.
Rồi chú gật đầu với .
Quay .
Hòa dòng tấp nập.
chớp mắt.
Chú biến mất.
Không còn nữa.
Gió cuốn lên một tờ báo cũ, vô tình đập mắt một dòng tít lớn:
“Động đất 7.8 độ richter. Toàn bộ học sinh thoát nạn, nhưng giáo viên mãi mãi đống đổ nát.”
Giáo viên …
Là Lâm Bác Văn.
Tờ báo …
Là từ mười ba năm .
Hôm đó, chú đẩy học sinh cuối cùng khỏi lớp học…
Rồi chính chôn vùi hành lang sập đổ.
Chú rời từ lâu .
nhớ tất cả.
cũng vĩnh viễn mất chú.
Vì thế, trong ký ức của — chú vẫn mãi là một mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Chỉ là… nếu tính theo tuổi tác bây giờ…
… lớn hơn chú nhiều .