Tĩnh An Ma Ma - 14
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:41:47
“Phải , Trần Hoành công tử, những ngày qua ngươi tiêu d.a.o khoái lạc ? Chừng mỹ nhân nhiễm bệnh hoa liễu ngày ngày hầu hạ, bầu bạn cùng ngươi vui chơi đó."
Ta đôi mắt dần trợn trừng: "Ngươi còn nữa , sẽ để ngươi tiếp tục hại những nữ tử khác. Có lẽ đây chính là những ngày tháng sung sướng nhất đời ngươi , bởi giờ đây ngươi mắc bệnh hoa liễu, da thịt sẽ dần dần sưng đỏ, mưng mủ, thối rữa, cuối cùng sẽ chỉ còn là một khối thịt thối nát. Không ngày hồi tưởng , ngươi sẽ cảm kích những ngày tháng vui vẻ , chỉ còn thống khổ rơi lệ..."
"Hu hu hu..."
Ta cầm lấy con d.a.o găm của thị vệ ném mặt Tiểu Tư: "Tiểu Tư, chuyện đầu độc giữa ngươi và bọn họ đến đây là kết thúc. Ta sẽ cho ngươi một cuộc sống hạnh phúc."
Tiểu Tư ngơ ngác cầm d.a.o lao tới, chỉ thấy nàng đ.â.m bắp chân Trần Hoành.
Trần Hoành mở to mắt, đau đến đổ đầy mồ hôi.
Ta lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Người , lôi tên nô tài ổ ăn mày phía tây thành mà quẳng..."
Trưởng công chúa khẽ nhíu mày: "Chớ để c.h.ế.t dễ dàng như ..."
"Trưởng công chúa cứ yên tâm, lão nô sắp xếp thỏa đáng, nhất định sẽ khiến sống bằng chết... Còn Liêu di nương thì ạ?"
Trưởng công chúa ngước mắt lên, tia độc ác thoáng hiện nơi đáy mắt: "Nếu ả thương nhớ con trai đến thì đưa về Vương phủ cho ."
Vương phu nhân vốn là kẻ ghen tuông tàn độc, e rằng ngày tháng của Liễu di nương sẽ vô cùng khốn khổ.
"Vâng."
"Ma ma... nhu nhược thế ? Trước quyết đoán hơn nhiều. Quả nhiên là già ..."
Trong lòng chợt thót , quả nhiên ma ma câm vẫn an hơn, thể giữ kín bí mật hoàng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-an-ma-ma/14.html.]
Ta ngước trời xanh mây trắng ngoài , thôi . Ma ma, con ch.ó săn trung thành, lúc c.h.ế.t cũng thành nhiệm vụ.
Không uổng công, cũng phụ lòng chủ tử.
Ngoại truyện 01
Ta là ma ma câm nổi tiếng trong cung, đồn ham ăn lười , mà chẳng ai dám động đến .
Cho đến một ngày, hoàng thượng triệu kiến, phái hầu hạ trưởng công chúa thành hôn nhiều năm.
Hoàng thượng đợi hồi lâu mới cất tiếng: "Ma ma ?"
Ta im lặng.
Hoàng thượng bắt đầu sốt ruột: "Ma ma còn gì?"
Ta bèn mở miệng: "Ôi chao, trời đất. Sao ngài sớm, , đây rộng lượng, trách ngài ..."
Hôm đó, tên thái giám hầu hạ mặt hoàng thượng bịt miệng lôi khỏi ngự thư phòng, ném thẳng lên xe ngựa, lúc mới thể thở phào nhẹ nhõm.
Giang công công ghét bỏ lau thứ nước bọt tay, cố gắng điều chỉnh nét mặt với : "Tĩnh An cô cô, đưa đến phủ trưởng công chúa."
Ta vịn lấy cây trâm lệch đầu, chút phấn khích: "Ôi chao, Giang , khó khăn lắm mới chuyện, chúng trò chuyện đôi câu ?"
Vừa , móc một túi hạt dưa, lấy lòng đưa qua. Giang công công như thấy, vênh váo hất phất trần, vỗ vai thị vệ : "Đi thôi."
"Này, Giang Đức Hải, cái tên thái giám nhà ngươi, lên mặt thế, ai cho ngươi cái quyền đó?"
Ta cố gắng bắt chuyện với đánh xe và thị vệ, nhưng đáp chỉ tiếng vó ngựa lộp cộp và tiếng bánh xe lăn.