Tình Chàng Ý Thiếp!
Chương 1
1.
Năm thứ ba ta ở phủ Tam hoàng tử, hắn cưới tiểu thư Lư gia ở Phạm Dương, Lư Nhàn Nguyệtt.
Việc đầu tiên tân Vương phi làm sau khi bước chân vào phủ là dẫn người xông vào viện của ta, ép ta uống một bát thuốc tránh thai.
Nàng ta mỉm cười nhìn Tam hoàng tử: “Nghe nói Ngọc Nô là người phụ nữ được Tam điện hạ yêu thương nhất, thiếp thật sự rất ghen tị. Giờ ép nàng uống thuốc tránh thai, phu quân có giận thiếp không?”
Tam hoàng tử Sở Hy Hách đứng bên cạnh, cười nhạt: “Nàng xem nàng kìa, sao lại ghen tị với một nô tì.”
“Một bát thuốc tránh thai thôi, nàng muốn ép uống thì cứ ép. Thực ra dù không ép, ta cũng sẽ không chạm vào nàng ta nữa.” Sở Hy Hách ôm eo Lư Nhàn Nguyệt, “Ta chỉ cần Nguyệt Nhi của ta thôi.”
Lư Nhàn Nguyệt cười, đấm nhẹ vào ngực Sở Hy Hách.
Những người hầu đứng xa xa nhìn Vương gia và Vương phi đùa giỡn, ai cũng biết ta đã hoàn toàn bị thất sủng.
2.
Ta từng là người phụ nữ được sủng ái nhất trong phủ này.
Từng có công tử say rượu nói sẵn sàng bỏ ra vạn lượng vàng để mua ta.
Đây là trò đùa phổ biến của đám công tử quyền quý kinh thành, họ thường trao đổi nữ nhân như trao đổi ngựa quý hoặc tranh chữ, coi đó là thú vui tao nhã.
Sở Hy Hách cũng say rượu, hắn cười rồi đột ngột rút k iếm sắc, chém vào vai công tử đó.
Giữa tiếng kêu thét, Sở Hy Hách lạnh lùng nói một câu: “Ngọc Nô là của ta, ai cũng không được mơ tưởng đến.”
Từ đó, kinh thành có câu “vạn lượng vàng khó mua một nụ cười của Ngọc Nô,” mọi người đều nói Ngọc Nô là vảy ngược của Tam điện hạ.
Sở Hy Hách thích ta, nhưng cũng không xem trọng ta. Hắn nói: “Ngọc Nô dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thật sự là vô tri vô vị.”
Hắn thích đọc sách, nhưng ta không biết chữ
Hắn thích thưởng thức tranh, thích thư pháp, những thứ đó ta đều không biết chút gì.
2.
Vì vậy, các phu nhân trong kinh thành đều bàn tán, Ngọc Nô sớm muộn cũng sẽ thất sủng, sẽ có một ngày Tam điện hạ chơi chán, rồi sẽ cưới một tiểu thư danh giá phù hợp với vị trí Vương phi.
Và giờ đây sau ba năm, những phỏng đoán của họ đã trở thành hiện thực.
Sở Hy Hách đã chán ta, và chính phi của hắn, Lư Nhàn Nguyệt, đã nghĩ ra vô số cách để hành hạ ta.
Ta nhìn bầu trời vuông vắn trong phủ, thầm nghĩ trong lòng:
“Đã đến lúc rời đi rồi.”
3.
Nửa tháng sau, là ngày đại yến trong vương phủ.
Sở Hy Hách uống say, được hạ nhân đỡ vào tây sương phòng nghỉ ngơi. Nghe nói trong lúc mê man hắn liên tục gọi tên ta.
“Ngọc Nô, gọi Ngọc Nô.”
Người hầu của hắn tránh mặt Lư Nhàn Nguyệt, tự mình đến mời ta.
Ta không từ chối, ngoan ngoãn bước vào phòng Sở Hy Hách, giúp hắn thay y phục, dọn dẹp giường chiếu và sàn nhà, cuối cùng đắp chăn cho hắn.
Hắn mơ màng tỉnh lại, thấy rõ là ta liền đưa tay kéo áo ta: “Sao, cho nàng cơ hội dụ dỗ, nàng cũng không biết nắm lấy à?”
Ta tránh tay hắn, lắc đầu: “Tam điện hạ, ta phải đi rồi.”
Sở Hy Hách cười nhạt: “Đi đâu được chứ?
“Ngọc Nô, nàng sống là người của vương phủ, chet là ma của vương phủ.”
……
Sở Hy Hách ngủ thiếp đi.
Ta lặng lẽ tháo chiếc vòng trên tay xuống.
Ba năm trước, loạn quân nổi lên, Sở Hy Hách bị thương nặng, ẩn náu ở ngõ loạn phía bắc thành. Chính ta đã cứu hắn.
Sau khi tỉnh lại, hắn đeo chiếc vòng này lên tay ta: “Đây là di vật của mẫu phi ta, tặng cho nàng.”
Giờ đây, ta trả lại chiếc vòng này cho hắn.
Trước khi rời khỏi phòng, ta nhìn ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Sở Hy Hách lần cuối.
Đường nét tuấn mỹ, lông mày mắt mũi như tranh, rất đẹp.
Đáng tiếc, rốt cục là vẫn không giống ca ca của hắn.
4.
Sở Hy Hách không biết thân phận thật sự của ta. Khi hắn gặp ta, ta đã được gọi là Ngọc Nô.
Nhưng thực ra, tên thật của ta là Tiết Oản, là vị hôn thê của Thái tử.
Nhưng chưa kịp thành thân, Thái tử đã theo quân xuất chinh, bị phản tướng bán đứng, chet ở Tây Vực.
Tên phản tướng đó, chính là phụ thân ta, Tiết tướng quân.
Tin tức truyền về kinh thành, Thánh thượng nổi trận lôi đình, cả nhà Tiết gia bị tru di cửu tộc.
Chỉ còn một mình ta sống sót. Từ đại tiểu thư Tiết Oản của Tiết gia, trở thành Ngọc Nô lấy sắc hầu người.
Từng tinh thông cầm kỳ thư họa, giờ lại giả vờ như không biết chữ.
Đó là sự lựa chọn của ta.
Ta từng cùng Thái tử đánh đàn, đối thơ, vẽ tranh.
Khi đó xuân phong như rượu, ngài hái một nhánh hải đường cài lên tóc ta, ngắm nhìn ta đỏ mặt trong gió xuân thoảng nhẹ.
Những chuyện vợ chồng tâm đầu ý hợp như vậy, ta không muốn làm với người thứ hai.
Giờ đây, Sở Hy Hách đã có Lư Nhàn Nguyệt, hắn cũng không cần ta nữa.
Ta trở về phòng mình, nhưng khi bước vào cửa, ta chợt khựng lại. Mồ hôi lạnh tuôn ra ngay lập tức.
Trên giường có người.
5.
Một nam nhân đang mê man nằm trên giường ta.
Hắn ta đeo khăn che mặt, mặc giáp mềm, trước ngực có vết máu màu nâu sẫm.
Ta không nên quan tâm, dù sao ta cũng sắp rời khỏi vương phủ, cứ thế mà đi, người đàn ông này sống hay chet đều không liên quan đến ta.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đôi mắt đang nhắm chặt kia, tim ta đột nhiên đập mạnh.
Ta kéo khăn che mặt của hắn ta ra.
Chiếc mũi cao, lông mày như vẽ, làn da trắng lạnh, dưới mắt có một nốt ruồi đỏ.
Toàn thân ta run rẩy.
Sao có thể?
Đây là khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của ta vô số lần, nhưng rõ ràng chàng ấy đã chet rồi kia mà.
Bên ngoài bỗng có tiếng động: “Người biến mất ở đây, mau lục soát.”
Tiếng động dường như làm nam nhân đó giật mình, ngài ấy đột ngột mở mắt.
Khi thấy có người trước mặt, ngài ấy nhanh chóng b óp cổ ta, lật người, đè ta xuống giường. Tay ngài ấy b óp ch ặt cổ ta, khiến ta không thể thốt lên lời.
Chỉ có những giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên má, chảy xuống tay ngài ấy.
Ngài ấy như bị bỏng, run lên một chút, rồi nói khẽ: “Đừng kêu, ta sẽ thả ngươi ra.”
Ta chớp mắt đáp lại, một giọt nước mắt lại rơi xuống. Ngài ấy thả tay ra.
Ngài ấy cử động cổ tay, hỏi ta: “Ngươi là thiếp của Tam hoàng tử?”
Ta khóc và gọi tên ngài ấy: “A Yến.”
Nam nhân kia sững sờ, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt ta.
“Ngươi là ai?” Huynh ấy cảnh giác hỏi, “Ngươi biết ta?”
6.
Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng động. Người đàn ông chớp mắt, lập tức nấp sau khung cửa sổ.
Cửa phòng ta bị mở ra, Lư Nhàn Nguyệt dẫn theo đám nha hoàn bước vào, liếc mắt nhìn quanh phòng.
Có lẽ bên ngoài có người đang lục soát, nhưng đây là nội viện của vương phủ, nam nhân không tiện vào, chỉ có thể nhờ Lư Nhàn Nguyệt, chủ mẫu của vương phủ, thay họ lục soát.
Lư Nhàn Nguyệt rõ ràng chỉ làm qua loa, nàng ta ngồi xuống ghế mà nha hoàn mang tới, lạnh nhạt nói: “Phòng này mùi son phấn nồng quá, không hổ là Ngọc Nô của chúng ta, đêm khuya còn nghiên cứu cách trang điểm để quyến rũ người khác.”
Trên cơ thể của nam nhân kia có m áu, trong phòng có mùi tanh nhạt.
Vì vậy, trước khi Lư Nhàn Nguyệt vào, ta đã làm đổ cả hộp phấn hoa nhài, mùi hương nồng nặc che lấp mùi tanh.
“Nghe nói hôm nay ngươi đến phòng Tam điện hạ, sao lại khóc đi ra vậy?” Lư Nhàn Nguyệt cười nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta.
“Cũng thật đáng thương cho ngươi một lòng si tình với Tam điện hạ, nhưng đáng tiếc, dù có si tình thế nào, ngươi cũng chỉ như một con mèo, con chó nhỏ. Chủ nhân vui thì bế vào dỗ dành, chơi chán rồi thì ném ra ngoài tự sinh tự diệt.”
Lư Nhàn Nguyệt sỉ nhục ta xong, liền được nha hoàn đỡ tay bước ra ngoài.
Ta mở cửa sổ, khẽ gọi ra ngoài: “Này.”
Không có ai trả lời ta. Chỉ có gió đêm lạnh lẽo và nhẹ nhàng thổi qua.
Ba năm rồi, cuối cùng ta cũng biết, A Yến của ta chưa chet.
Tin xấu là, huynh ấy không nhớ ta.
Không nhớ cũng tốt.
Nếu huynh ấy biết, tiểu thư Tiết gia kiêu hãnh và cao ngạo trong lòng huynh ấy, không những không tuẫn tiết sau khi huynh ấy chet, mà còn vì để sống sót mà trở thành thiếp của đệ đệ huynh ấy, hẳn huynh ấy sẽ rất hận ta.