Tình đầu ngọt ngào - Chap 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:00:04
Sáng hôm tỉnh dậy, đầu như nổ tung, xoa xoa trán kéo rèm cửa .
Ánh sáng chói chang khiến nheo mắt .
Liếc mắt đồng hồ treo tường, 4 giờ 30 chiều. nén sự kinh hãi trong lòng, bật thốt:
“V.ãi chưởng!”
ngủ nguyên cả một ngày luôn á?
Mẹ bưng ly sữa bước phòng, :
“Cuối cùng cũng dậy . Lần đừng uống nhiều nữa. Nếu Hạ Chu đưa về, con gái một bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Một cảnh tượng lành chợt lóe lên trong đầu, bật dậy khỏi ghế:
“Gì cơ? Là Hạ Chu đưa con về á?”
Mẹ gật đầu, tiếp:
“Con dính chặt như con lười leo cây lên Hạ Chu, dỗ con ngủ mới về đấy.”
Đầu như ong ong cả lên.
cố lục ký ức trong đầu, càng nghĩ càng đau đầu.
Mẹ lúc nào cũng , đến khi lầu gọi ăn cơm mới bừng tỉnh.
đờ đẫn bàn ăn.
Ba kéo vali bước từ phòng , thì trang điểm như con bướm theo .
“Tối nay với ba chơi, về nhé!”
...
Đi đến cửa, dừng , đầu .
cứ tưởng bà động lòng, nhớ đến đứa con gái .
Ai ngờ bà tỉnh queo mà còn vui vẻ:
“Nhớ lấy hộ cái bưu phẩm nha!”
Nói xong, thẳng ngoái đầu.
nghi ngờ lớn lên như là do trời thương chăng.
Ba khỏi, liền gọi ngay cho cô bạn .
Kể cho nó chuyện còn mơ hồ, đầu dây bên vọng giọng uể oải:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-dau-ngot-ngao/chap-5.html.]
“Đêm qua á? Tao với em trai nhỏ rời mà.”
Ngay đó, nó sang nũng với ai đó bên cạnh:
“Ái da, cưng đè lên tóc em ~”
nổi hết da gà, khẽ “ờ” một tiếng tắt máy.
Nghe thêm chút nữa chắc trả tiền mất.
Vừa đặt điện thoại xuống định ăn cơm thì tin nhắn nhắc lấy bưu phẩm.
đồ ngoài.
Tới điểm nhận hàng, điện thoại xong thì bóng đen sì ghế đá giật .
Nhìn kỹ ánh đèn đường lờ mờ.
Ơ, chẳng là Hạ Chu ?
Anh dài ghế, nhúc nhích, như đang ngủ .
Trời tối thế , ai ngủ ngoài đường cơ chứ.
Tiếng côn trùng vang vọng khắp xung quanh.
cắn răng, định ngơ mà qua luôn, nhưng gọi:
“Này, Hạ Chu!”
Có vẻ thấy, từ từ mở mắt , chằm chằm.
“Anh đây gì? Lạnh về nhà?”
“Đau đầu, chút.”
Giọng khàn, mặt đỏ bừng. thấy , đưa tay chạm trán.
Không ngờ thật, đang sốt.
Nhớ mấy hôm nay ba về quê lo chuyện cưới xin.
Nhìn cái dáng vẻ đáng thương , nỡ bỏ mặc.
Nhét gói bưu phẩm tay :
“Về nhà .”
Hạ Chu cãi như thường, cúi đầu cầm hộp, lặng lẽ theo .
liếc , thấy sốt đến mơ màng, mất hẳn vẻ sắc bén thường ngày.
Quá mức hấp dẫn, khiến nuốt nước bọt một cách khó hiểu.