Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tình Đếm Bằng Tiền - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

14

 


Việc đầu tiên Lê Tinh Tinh làm sau khi về nước là tìm tôi tính sổ.

 


Nhìn thấy tôi ăn mặc, dùng đồ đều lên một tầm cao mới, cô ta chua ngoa mỉa mai: "Lâu ngày không gặp, giờ mày được thằng nào bao nuôi rồi?"

 


"Anh trai cô."

 


"......" Lê Tinh Tinh vừa kinh ngạc vừa tức giận, lập tức rút điện thoại bấm gọi cho Tô Yến: "Anh, anh với—"

 


Nhưng chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe đầu dây bên kia vang lên một câu chửi: "Đừng có làm phiền tôi!"

 


Sau đó, tín hiệu ngắt cái rụp.

 


"Hà Dạng, sao mày hèn hạ thế hả? Gặp ai cũng bám lấy à?" Lê Tinh Tinh túm lấy cổ áo tôi, sắc mặt biến đổi liên hồi, "Ngay cả anh tao cũng không chịu buông tha, đúng không?"

 


Tôi cố nhịn cười, ra vẻ vô tội.

 


"Cô muốn nói gì với anh ta sao? Tôi sợ anh ấy sẽ càng thích tôi hơn đấy."

 


"Tao chỉ muốn nói với anh ấy rằng, thằng h iếp d âm đó mới ra tù tháng trước rồi."

 


Mắt Lê Tinh Tinh sáng rực lên, lóe lên tia độc ác và đắc ý.

 


"Mày có muốn gặp lại hắn không?" Cô ta cười xinh đẹp, "Không muốn gặp à? Vậy tao đưa hắn đi gặp anh tao trước nhé."

 


Ai cũng có điểm yếu chí mạng.

 


Phải thừa nhận rằng, Lê Tinh Tinh đã thông minh lên không ít, cô ta vừa ra tay đã chọc đúng tử huyệt của tôi.

 


Tôi cắn chặt răng, nhất thời không thể nhúc nhích.

 


Cô ta xoay người rời đi một cách ung dung, bóng lưng cao ngạo tựa như muốn nói với tôi rằng, cô ta vẫn luôn là nàng công chúa có thể sai khiến tôi tùy ý, cô ta sẽ mãi đạp tôi dưới chân, không bao giờ cho tôi ngóc đầu lên được—

 


Dù sao thì, cô ta đâu có bị lừa lên giường với một gã đàn ông bốn mươi tuổi khi mới chỉ mười ba.

 


Tôi đờ đẫn đứng yên tại chỗ rất lâu, sau đó gần như phát điên mà lao tới cầm điện thoại gọi cho Hà An.

 


Tiếng chuông chờ đổ dài, từng hồi từng hồi nện vào đầu tôi.

 


Không ai bắt máy.

 


15

 


Hà Dạng năm mười ba tuổi vẫn tin lời nói dối của em trai.

 


Nó nói nó đã thay đổi, sẽ không bao giờ trộm tiền của chị nữa. Chỉ cần lần này chị giúp nó trả nợ, sau này nó nhất định sẽ tu chí làm lại.

 


Thế là chị cầm hai trăm tệ đi giúp em trai trả nợ.

 


Chị bước vào một khu chung cư cũ kỹ, đi lên một hành lang chật hẹp.

 


Hành lang ấy cũng giống như cuộc đời sau này của chị vậy—tối tăm, bốc mùi hôi thối, rác rưởi chất đống thế nào cũng không quét sạch được.

 


Mơ hồ có một giọng nói vang lên:

 


"Hà Dạng, quay lại đi! Chạy mau!"

 


Nghe kỹ thì hóa ra đó là tôi của hiện tại đang gào thét cầu cứu.

 


Buổi chiều, Lê Tinh Tinh nhắn tin cho tôi:

 


"Tôi dẫn khách đến gặp anh trai rồi nhé."

 


Một lát sau, lại gửi thêm một tin nữa:

 


"Chúng tôi sắp đi ăn đây, cậu có muốn đến không? Cùng ngồi xuống nói chuyện nào~"

 


Kèm theo một địa chỉ.

 


Tôi ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi.

 


Bước chân ra đến cửa, tôi lại quay về, đặt con d.a.o gọt hoa quả trong túi xuống.

 


Tôi không nên mang d.a.o theo.

 


Mang d.a.o là một hành động ngu xuẩn, vì nó chỉ có thể giế t c hết tương lai của tôi.

 


Điều tôi muốn giế t chế t là sự yếu đuối trong lòng mình, là phản ứng buồn nôn đến mức tê liệt mỗi khi nghĩ đến gã đàn ông đó.

 


Chỉ khi nào ch ặt đ ứt được mớ thù hận và đau khổ đan xen trong tim, tôi mới không còn sợ hãi, tôi mới có thể thực sự bất khả chiến bại.

 


Tôi đến địa điểm Lê Tinh Tinh gửi, nhưng không thấy cô ta đâu.

 


Gọi điện thoại, liền nghe thấy có tiếng chuông vang lên từ một con hẻm nhỏ.

 


Tôi chầm chậm bước vào trong.

 


Càng đến gần, tôi càng nghe rõ hơn—tiếng chuông điện thoại xen lẫn tiếng phụ nữ khóc nức nở và tiếng đàn ông rên rỉ thảm thiết.

 


Tới chỗ rẽ, tôi ngẩng đầu nhìn, một cảm giác khó chịu nặng nề lập tức trào dâng.

 


Dưới ánh đèn đường vàng vọt, trong con hẻm chật hẹp, Lê Tinh Tinh ôm mặt khóc nức nở, hoảng sợ đến mức co rúc ở góc tường không dám nhúc nhích.

 


Hà An cũng khóc, gương mặt bầm tím sưng vù.

 


Thê thảm nhất là gã đàn ông nằm lăn lóc trên mặt đất.

 


Hắn đã già rồi, không còn khỏe như ngày xưa, không còn có thể chỉ dùng một tay đã bóp chặt lấy tôi, xách tôi từ cửa phòng lên giường hắn—

 


Tô Yến đá hắn hết cú này đến cú khác.

 


Thân thể hắn run rẩy như một con cá ch ết trên thớt.

 


May mà vẫn chưa ch ết, vẫn còn nghe thấy tiếng rên đau đớn phát ra từ miệng.

 


Thấy tôi, Tô Yến dừng lại.

 


Hắn nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên, phủi bụi bẩn, đi tới chắn ngang tầm mắt tôi.

 


Hắn vòng tay qua vai tôi:

 


"Có gì đáng nhìn đâu."

 


Tôi thấy vết hằn do gậy gỗ để lại trên chiếc sơ mi trắng của hắn, còn mặt thì có một vết rách, đôi mắt đỏ ngầu.

 


Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng lạnh giọng hỏi:

 


"Anh không đau à?"

 


Tô Yến bỗng bật cười.

 


"Nếu em ôm tôi một cái, tôi sẽ lập tức hồi m áu ngay."

 


Tôi cứng đờ cả người, mãi không động đậy.

 


Hà An gọi tôi là chị, vừa khóc vừa bò về phía tôi.

 


"Được rồi, đừng nghe mấy lời vớ vẩn."

 


Tô Yến giơ tay che tai tôi lại, nửa đẩy nửa ôm đưa tôi rời khỏi con hẻm.

 


Tôi chỉ kịp ương ngạnh nói:

 


"Họ nói gì với anh? Có khi không phải vớ vẩn đâu, mà là thật đấy."

 


"Kệ."

 


Tô Yến vẫy tay gọi xe, bảo tôi về ngủ sớm.

 


Hắn vịn cửa xe, cúi xuống nhìn tôi.

 


"Sẽ không ai có thể lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p em nữa."

 


Lê Tinh Tinh đã mua chuộc Hà An, định ngay trước mặt Tô Yến phanh phui quá khứ nhơ nhuốc của tôi.

 


Không ngờ, Tô Yến không nói một lời, đánh cho cả hai một trận tơi bời, thậm chí còn đập nát điện thoại của Lê Tinh Tinh, đá văng ra xa.

 


Đêm nay, hắn cà lơ phất phơ, như một tên lưu manh vừa đánh nhau xong.

 


Nhưng câu nói này lại vô cùng chân thành.

 

16

 


Như Tô Yến đã nói, từ đó về sau không còn ai có thể dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi nữa.

 


Có lẽ hắn đã cho gã kia một khoản tiền, bắt hắn biến mất không chút dấu vết hoặc có lẽ dùng cách nào khác, tôi không biết.

 


Tôi biết ơn hắn—nhưng nhiều hơn cả là căm ghét bản thân vì nghèo.

 


Nếu tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể gói ghém bản thân thành một cô gái có xuất thân trong sạch, ngoan ngoãn, chăm chỉ và hiểu chuyện. Tôi sẽ trải thảm đỏ và rắc đầy hoa trên mỗi con đường mà mình bước đi trong tương lai, khiến bản thân trông thật xinh đẹp và cao quý.

 


Chứ không phải đến lúc nguy nan lại phải nhờ người khác ban ơn cứu giúp.

 


Đúng lúc tôi lại đang đau đầu vì tiền, Mạn Cẩm gọi điện thoại đến, nói rằng bố của Nguyên Dịch đã nhập viện.

 


Lão già ấy cuối cùng cũng đến ngày này rồi.

 


Tôi nghe thấy giọng nói của Mạn Cẩm hơi run rẩy—một sự run rẩy đầy vui sướng sau bao năm nhẫn nhịn.

 


Nhưng cô ấy lại hồ đồ, muốn tôi báo tin cho Nguyên Dịch về nước.

 


Tôi miệng thì đồng ý.

 


Hôm sau, tôi đến bệnh viện thăm.

 


Ông cụ cố gắng níu giữ chút hơi tàn, hiển nhiên là đang chờ con trai quay về.

 


Mạn Cẩm kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.

 


"Em đã báo cho Nguyên Dịch chưa? Ông ấy không cầm cự được lâu nữa đâu, để họ gặp nhau lần cuối cũng tốt."

 


Tôi im lặng.

 


"Hà Dạng!"

 


"Gọi hắn về? Hắn vừa về là bao nhiêu năm cố gắng của chị đổ sông đổ bể! Chị nghĩ ông ta thật sự không nỡ để con trai mình lâm vào đường cùng à?"

 


Tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy.

 


"Nếu không, chị thử xem đi. Đến lúc đó, Nguyên Dịch quỳ bên giường khóc lóc, xem cậu còn lấy được gì nữa."

 


Mạn Cẩm giật lấy điện thoại, ngón tay khẽ run rẩy, trầm giọng nói:

 


"Tôi có chừng mực."

 


Nhưng rõ ràng là không chắc chắn.

 


Cô ấy gọi cho Nguyên Dịch, sau một hồi chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.

 


Mạn Cẩm bảo hắn lập tức về nước.

 


Không ngờ, giọng nói bên kia lại vô cùng rụt rè:

 


"Không có tiền."

 


Mạn Cẩm nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

 


"Tôi chuyển cho cậu ngay!"

 


Tôi không chút biểu cảm, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 


Mạn Cẩm cúp máy, trả điện thoại lại cho tôi.

 


"Dạng Dạng, tôi biết em muốn tốt cho tôi, nhưng em đúng là chẳng có chút tình thân nào."

 


Tôi nhún vai.

 


17

Cuối cùng, Nguyên Dịch cũng kịp quay về nhìn mặt cha lần cuối.

 


Nhưng hắn là kẻ không có đầu óc.

 


Vừa quỳ xuống đã bắt đầu kể lể, nói tôi chia rẽ tình cảm cha con họ, nói tôi cố ý hại hắn phải tha hương.

 


Ông cụ đang hấp hối chẳng còn muốn nghe gì nữa.

 


Nhưng Nguyên Dịch cứ nói mãi không ngừng, vừa khóc vừa kêu gào:

 


"Ba ơi, con không cố ý đâu! Khi đó con chỉ muốn đánh cược một lần, không ngờ lại bị lừa, mắc nợ chồng chất. Xin ba tha thứ cho con—"

 


Hóa ra hắn ra nước ngoài cờ bạc, bị người ta lừa, ôm một khoản nợ khổng lồ.

 


Đồ ngu, đi đâu cũng vẫn là đồ ngu.

 


Mạn Cẩm tức đến mức thay cha hắn tát cho hắn một bạt tai.

 


Ông cụ gắng gượng chút hơi tàn, nắm lấy tay Mạn Cẩm, dặn đi dặn lại, nhất định, nhất định, nhất định phải giúp Nguyên Dịch trả hết số nợ đó.

 


Vừa nói xong, ông ta trút hơi thở cuối cùng.

 


Nguyên Dịch sững sờ, nhưng trên mặt không hề hiện lên vẻ đau thương mất cha.

 


Cũng vậy, chân mày đang nhíu chặt của Mạn Cẩm từ từ giãn ra.

 


Cô ấy nhìn người chồng đã nhắm mắt xuôi tay trên giường bệnh, trên gương mặt chỉ còn lại một sự bình tĩnh kỳ lạ.

 


Ngay sau đó, cô vươn tay chỉnh lại vạt áo bị kéo nhăn của mình.

 


Căn phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.

 


Người đã ra đi, kẻ ở lại đều mang trong lòng tâm tư riêng.

 


Mạn Cẩm đứng thẳng người, cầm túi xách rời khỏi phòng.

 


Cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Dịch vẫn còn quỳ dưới đất.

 


"Đừng mong tôi trả nợ cho cậu. Ba cậu cũng để lại cho cậu không ít tiền, cầm rồi cút đi."

 


Tôi đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay xem kịch hay.

 


Mạn Cẩm đeo kính râm lên, che khuất nửa khuôn mặt.

 


Lúc đi ngang qua tôi, cô ấy khẽ nói:

 


"Tối nay đến nhà tôi uống rượu."

 


"Ừ." Tôi mỉm cười.

 


Lúc này, Nguyên Dịch mới sực tỉnh, òa khóc nức nở.

 


Có lẽ hắn khóc vì không còn ai dọn dẹp hậu quả cho mình nữa.

 


Tôi bước lên vỗ vai hắn, tỏ vẻ an ủi.

 


"Thật không dễ dàng gì, cậu bay cả ngàn dặm về đây để chọc tức ba cậu ch ết đấy."

 


18

Lần đầu tiên, tôi và Mạn Cẩm được tự do uống rượu trong căn biệt thự này.

 


Cô ấy trông nhẹ nhõm, khẽ lắc ly rượu vang trong tay:

 


"Dù có hơi sáo rỗng, nhưng tôi vẫn muốn nói—tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi."

 


Ngày này đối với cô ấy không hề tầm thường, và tôi cũng sẵn lòng nghe cô ấy giãi bày những năm tháng gian nan.

 


"Năm đó, sau khi ba tôi mất, hai anh trai chia chác hết sản nghiệp. Nếu tôi không gả vào đây, tôi sẽ không thể lấy lại thứ vốn thuộc về mình. Dạng Dạng, thực ra chúng ta không phải người xấu, chỉ là đều bị ép đến đường cùng, đúng không?"

 


Tôi không bày tỏ ý kiến.

 

"Nguyên Dịch đã lấy hết số tiền cha hắn để lại rồi đi. Tôi không ra tay triệt cỏ tận gốc, em cũng đừng nói tôi mềm lòng. Trước đây tôi còn tàn nhẫn hơn cả em đấy. Có lẽ tôi già rồi?"

 


Mạn Cẩm lơ đãng nhìn vào ly rượu, không biết do ánh sáng hay do điều gì khác, cuối cùng tôi cũng nhận ra một chút dấu vết của thời gian trên khuôn mặt cô ấy.

 


"Đợi tôi xử lý xong tất cả tài sản ở đây, tôi sẽ ra nước ngoài lập nghiệp. Dạng Dạng—" Cô ấy cuối cùng cũng đưa ra lời mời, "em có muốn đi cùng tôi không?"

 


Tôi im lặng hồi lâu.

 


"Hay em định ở lại vì Tô Yến?"

 


Mạn Cần ngửa đầu, dường như đã sớm đoán được câu trả lời.

 


"Năm đó tôi cũng có bạn trai. Kết hôn rồi anh ta vẫn muốn cùng tôi bỏ trốn."

 


Tôi cúi mắt, nhìn ly rượu sóng sánh trong tay.

 


"Hồi đó tôi không chọn anh ta, tôi chọn tiền. Giờ thỉnh thoảng cũng hối hận. Nhưng nếu ngày đó tôi chọn anh ta, không chọn tiền, chắc ngày nào tôi cũng hối hận."

 


"Dạng Dạng, em sẽ chọn thế nào?"

 


Phải rồi, tôi sẽ chọn thế nào đây?

 


19

 


Cuối cùng, tôi và Tô Yến cũng có một buổi hẹn hò chính thức.

 


Trên bàn ăn, lần đầu tiên tôi thành thật nói về quá khứ của mình với một người—một quá khứ đầy vết thương, đầy những điều không muốn nhớ lại.

 


Tô Yến không dùng những lời lẽ sáo rỗng để an ủi tôi, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

 


Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, khẽ mỉm cười, nâng ly.

 


Thì ra, cả hai chúng tôi đều có những ngày tháng không dễ dàng. Cũng chính vì vậy, chúng tôi mới gặp nhau trên cùng một quỹ đạo.

 


Sau bữa tối, Tô Yến đưa tôi lên đỉnh núi hóng gió.

 


Trước đây, tôi từng nghĩ việc lên núi ngắm cảnh đêm là trò vô bổ của đám nhà giàu rảnh rỗi. Bây giờ mới phát hiện, đứng trên đỉnh cao của thành phố, nhìn xuống muôn vàn ánh đèn lung linh, quả thực là một loại hưởng thụ.

 


Điều kiện tiên quyết là bạn không cần phải lo lắng về việc ngày mai phải làm việc quần quật để kiếm sống.

 


Tôi khoác áo của Tô Yến, gió đêm làm mái tóc và lớp trang điểm chỉn chu của tôi rối bời.

 


Tối hôm ấy, chúng tôi ăn tối, trò chuyện, trao đổi quà, hôn nhau, thậm chí có khoảnh khắc muốn rơi nước mắt.

 


Một buổi hẹn hò hoàn hảo.

 


Cuối cùng, ngay cả màn đêm cũng sắp tàn.

 


Tô Yến nhìn tôi:

 


"Còn điều gì muốn hỏi anh không? Nếu không, anh đưa em về."

 


Trong lòng tôi nghĩ, nếu nói có chuyện muốn hỏi, thì thật ra rất nhiều—

 


Ví dụ như:

 


Tô Yến, nếu em quyết định ở lại vì anh, anh có bất ngờ không?

 


Anh có nói yêu em không? Anh có mãi yêu em không? Anh sẽ cưới em chứ? Anh có giúp em làm việc nhà không? Quần áo anh có giặt không? Sàn nhà anh có lau không? Bát đũa anh có rửa không? Hoa hồng anh có luôn tặng em không? Nếu em mang thai, anh có chê em xấu không? Nếu em không thể đi làm, anh có ghét bỏ em không? Nếu cãi nhau, anh có đuổi em ra khỏi nhà không?

 


Anh dám thề không? Mà lời thề đó, chính anh có dám tin không?

 


Anh có thể đảm bảo, anh thực sự xứng đáng để em ở lại vì anh không?

 


Những câu hỏi này quá vụn vặt, chẳng cần phải hỏi.

 


Bởi vì, lựa chọn của tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn rõ ràng.

 


Vậy nên, tôi chỉ cười nhẹ, nói:

 


"Không có gì cả."

 


20

Nghe nói Hà An tìm được một công việc đàng hoàng. Lại nghe nói cậu ta bị bắt vì ăn cắp lần nữa.

 


Tôi không rõ, cũng chẳng quan tâm.

 


Bà nội đã không còn minh mẫn, suốt ngày chạy sang nhà hàng xóm làm loạn, để người ta bàn tán không ngớt.

 


Cháu gái không ngó ngàng, cháu trai cũng mặc kệ.

 


Ban quản lý khu phố gọi điện cho tôi, đề nghị tìm cách sắp xếp ổn thỏa cho bà.

 


Tôi gửi một khoản tiền, nhờ người đưa bà vào viện dưỡng lão. Số tiền đó đủ để bà ở đó đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, thậm chí còn đủ để bà có một ngôi mộ trang trọng khi về già. Dù sao thì, tôi cũng sẽ không đến thăm bà.

 


Có người nói, trước khi rời đi, tôi nên đến để hòa giải với bà. Tôi nên có lòng biết ơn, nên xóa bỏ mọi hận thù. Dù gì đi nữa, không có sự "rèn giũa" của bà, tôi cũng chẳng thể có ngày hôm nay. Nói cho cùng, bà vẫn là người thân của tôi—

 


Không. Bà vĩnh viễn không xứng đáng.

 


Những đau khổ từng trải qua không đáng được ca ngợi. Người duy nhất tôi nên cảm kích chính là bản thân tôi, Hà Dạng.

 


Mọi thứ đã ngã ngũ, Mạn Cẩm cũng đã thanh lý xong toàn bộ tài sản trong nước.

 


Chúng tôi cùng nhau lên chuyến bay đến một nơi khác trên thế giới.

 


Khi máy bay lăn bánh, chúng tôi tùy ý nói về tất cả những gì đã rời xa, nói về những người sẽ không bao giờ gặp lại.

 


"Tô Yến có nói với em không? Tôi đã tìm anh ta, nói rằng tôi sẽ đưa em đi, hỏi xem anh ta có muốn giữ em lại không."

 


Tôi nhún vai, tỏ ý không biết.

 


"Anh ta nói—các người chẳng ai giữ được ai."

 


Mấy hôm trước, tôi nghe tin Tô Yến đã đính hôn.

 


Vị hôn thê của anh ta là một thiên kim tiểu thư, môn đăng hộ đối. Tôi nghĩ cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ mang lại cho anh ta không ít lợi ích. Tương lai, anh ta cũng sẽ dần lấy lại tài sản vốn thuộc về mẹ mình—dù sao đó cũng là sự nghiệp quan trọng nhất trong lòng anh ta.

 


Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng chắc chắn rằng, chúng tôi rồi sẽ có cuộc sống mà mình mong muốn.

 


Dù là Tô Yến, người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, hay tôi - Hà Dạng - người vì muốn thoát khỏi số phận mà gần như không từ thủ đoạn nào.

 


Máy bay cất cánh, rời khỏi mặt đất. Khoảnh khắc ấy, tim tôi khẽ rung lên, trong thoáng chốc tôi nhớ lại buổi tối cuối cùng tôi và Tô Yến gặp nhau trên đỉnh núi.

 


Chúng tôi trao nhau quà tặng. Món quà tôi tặng anh ta, là một cái ôm.

 


"Anh nói em chưa từng ôm anh, vậy em tặng anh một cái ôm."

 


Tôi vòng tay qua eo anh, má áp lên lồng n.g.ự.c ấm nóng của anh, dường như nghe được tiếng tim đập chậm rãi—hoặc có lẽ đó là nhịp tim của chính tôi.

 


Nhưng rất nhanh, tôi buông anh ra. Không cần chìm đắm quá lâu.

 


Tôi ngước mắt nhìn anh, hỏi:

 


"Vậy anh tặng em gì?"

 


Tô Yến khẽ cười, trịnh trọng lấy từ ghế sau của xe ra một hộp quà vuông vắn, được gói bọc rất tinh tế.

 


Tôi không ngờ anh ta thực sự chuẩn bị quà, nhất thời sững lại, lặng lẽ cúi đầu chờ anh mở hộp.

 


Anh đứng trước mặt tôi, kéo dải ruy băng lơ lửng trong gió.

 


Hộp quà mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ.

 


Cơn gió gào thét trong màn đêm dường như dừng lại, tóc tôi không còn bị thổi tung, ngay cả hơi thở cũng tĩnh lặng, không chút d.a.o động.

 


Giống như số phận của tôi và anh, vì một đoạn giao nhau mà chênh vênh, nhưng cuối cùng vẫn không chút xê dịch.

 


"Em phải giống như kim đồng hồ, luôn tiến về phía trước, đừng vì ai mà dừng lại."

 


Tôi giả vờ không hiểu:

 


"Vậy nên anh tặng em đồng hồ?"

 


"Anh tặng em, chính là cuộc đời em."

 


Câu nói ấy là một trò đùa sao?

 


Nhưng tôi vẫn nghe được, tiếng nghẹn ngào gần như không thể nhận ra trong giọng nói của Tô Yến.

 


Hoàn.

Loading...