Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tình Mẫu Tử Vô Địch - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:03:34

1

"Nhan Nhan, mau xuống đây, ba mang em trai về ."

Đầu óc trống rỗng, giường trần nhà quen thuộc, vẫn kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ?

Không c.h.ế.t ?

Tại thấy giọng của ? Còn chân thật đến ?

Lại là ảo giác ?

Những năm qua, tinh thần suy sụp, sống lơ mơ, uống thuốc bao nhiêu năm.

nghĩ, chắc là do tác dụng của thuốc thôi.

"Nhan Nhan, con sâu lười, còn dậy ? Mẹ ?"

Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng cưng chiều của truyền đến, nhưng cửa phòng vẫn mở.

Mẹ tôn trọng sự riêng tư của , từ khi ba tuổi, phòng đều sẽ gõ cửa, cho phép mới .

, , vì cứu thằng con riêng Cảnh Địch mà đổ bệnh, từ đó về , bao giờ tỉnh .

Chưa đầy hai năm, c.h.ế.t vì bệnh.

nhất định là đang mơ.

"Nhan Nhan, con chuyện gì ? Mẹ đây!"

Giọng của pha lẫn lo lắng, lẽ do mãi trả lời, cửa phòng đẩy mạnh .

Rồi thấy với vẻ mặt lo lắng sờ trán , hỏi chỗ nào khỏe.

Cảm giác ấm áp lâu ngày chạm trán, mặt, đột nhiên ý thức , đây là mơ, đây là thật!

"Mẹ... là !" thể kìm nén nỗi nhớ nhung ngày đêm, nhào lòng nức nở.

Cảm giác mất , ai thể cảm nhận !

Đồng thời, cũng phát hiện còn là bộ dạng mười bảy tuổi, hình như chỉ mới bốn năm tuổi.

Lạc Khúc Trường Ca

Cảnh Địch, thằng con riêng của ba nhà khi năm tuổi.

Và ba tháng khi nó đến nhà, trong một bữa tiệc gia đình, nó cố ý nghịch ngợm lên thuyền phao trôi hồ.

Lúc đó xung quanh ai khác, chỉ .

Vậy nên, Cảnh Địch thuyền phao thét, chút do dự xuống hồ nước lạnh giá, kéo cả nó lẫn thuyền phao lên bờ.

Lúc đó, Cảnh Địch vỗ tay, còn bảo bơi nhanh lên.

Cũng chính đó, đổ bệnh, và bao giờ khỏi.

Mãi đến nhiều năm khi mất, mới vô tình cuộc chuyện của ba và dì ba, hóa việc Cảnh Địch lên thuyền phao là ham chơi, là tai nạn, mà là âm mưu tính toán kỹ lưỡng của chúng.

Cảnh Địch còn nhỏ tuổi phối hợp với ba và dì ba khiến mang bệnh!

Quá đáng hơn nữa là, với điều kiện kinh tế nhà , sức khỏe của thể hồi phục.

Cũng chính là do ba lén lút bỏ thuốc chai truyền dịch của .

Điều dẫn đến việc, hai năm ròng rã liệt giường, c.h.ế.t một mùa thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-mau-tu-vo-dich/chuong-1.html.]

Sau khi mất, ông ngoại đau buồn quá độ, cơ thể vốn cũng suy sụp ngay lập tức. Chưa đầy một năm, cũng qua đời.

Sau đó, tình của ba, ruột của con riêng liền ngang nhiên bước nhà, trở thành bà chủ nhà .

Chúng lấy tài sản của ông ngoại, hưởng thụ tất cả những gì thuộc về , nhưng ngược đãi trăm bề.

Từ tám tuổi đến mười bảy tuổi, chịu đựng sự dằn vặt về thể xác và tinh thần trong ngôi nhà , chỉ vì còn chỗ dựa!

Chúng tha hồ đánh , mắng , hủy hoại ý chí của , chà đạp lên lòng tự trọng của !

Mỗi ngày đều sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, tinh thần hoảng hốt, dựa thuốc để chống đỡ, gần như ngày nào cũng tỉnh giấc vì ác mộng.

Bây giờ nghĩ , thuốc mà uống những năm đó chắc chắn cũng vấn đề.

Vậy nên, giờ phút , cảm nhận vòng tay ấm áp của , thể kìm nước mắt!

trọng sinh !

Kiếp , nhất định sẽ bảo vệ và ông ngoại, để tên đàn ông tồi tệ như ý!

2

"Có con gặp ác mộng ? Nhan Nhan đừng sợ, đưa cục cưng của rửa mặt."

Mẹ kiên nhẫn an ủi , giúp tâm trạng của dần dần bình tĩnh trở .

Cũng thể là, trong vòng tay , giải tỏa hết những tủi , bất lực, tủi nhục của những năm qua, lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

"Vâng."

Tuy chút ngại ngùng, nhưng từ chối việc bế xuống giường. Dịu dàng rửa mặt cho , chải tóc, cho chiếc váy bồng bềnh xinh .

Kiếp cũng , vì chăm sóc hơn mà hầu như đến công ty.

Ông ngoại sức khỏe cũng , đến công ty cũng chỉ xử lý một giấy tờ quan trọng, những việc khác đều giao quyền.

Ba nhân cơ hội đó nhanh chóng thu phục lòng trong công ty, chuẩn cho việc thực sự tiếp quản công ty .

, công ty đó là tâm huyết cả đời của ông bà ngoại, là con một, những thứ chỉ thể thuộc về !

Sau khi thu dọn sạch sẽ cho , thấy ánh mắt cứ chằm chằm bà, liền xổm xuống ôm .

"Hôm nay Nhan Nhan thế? Sao cứ quấn lấy ?"

ôm cổ bà, cố gắng kìm nén lồng n.g.ự.c run rẩy, để giọng bình tĩnh.

"Chỉ là con nhớ ."

Thật sự nhớ!

Nhớ đến phát điên !

"Được, cũng nhớ Nhan Nhan." Mẹ ôm dỗ dành một lúc mới dắt xuống lầu.

Sau đó thấy ở phòng khách lầu, ba đang ôm một Cảnh Địch với vẻ mặt rụt rè ghế sofa.

Ánh mắt ba Cảnh Địch tràn đầy cưng chiều, cũng tỏa ánh hào quang của một cha hiền từ.

Còn Cảnh Địch thì trong lòng ba , tự nhiên, tự nhiên cứ như thường xuyên như .

Mà vẻ rụt rè của nó là do biệt thự nhà quá giàu sang, là sự xa hoa mà nó từng thấy.

Nhìn thấy cái phòng sách màu xám cũ kỹ mặt đất, mới chợt nhận , Cảnh Địch hôm nay hẳn là đầu tiên nhà .

Loading...