Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc - 15
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:10:25
Huyện nhỏ gần như khác là bao so với mười năm khi rời .
Chỉ góc phía đông nam là mới xây dựng thêm một khu dân cư mới.
Buổi tối, khi ăn xong, dạo bộ dọc theo bờ sông.
Chợt thấy một bóng dáng quen thuộc – một phụ nữ gầy gò, tóc bạc trắng, đang nhặt nhạnh mấy chai nhựa bỏ ven đường.
Bà cũng thấy .
Đôi mắt đục ngầu nheo , dò xét.
Rồi bà cất giọng gọi đầy dè dặt:
"Thắng Nam...?"
khẽ gật đầu: "Chào dì Trình. Lâu gặp."
Người phụ nữ mặt ... chính là Trình Mụ.
Bà già hơn nhiều so với hình ảnh trong ký ức của .
Dù chỉ mới ngoài năm mươi, nhưng mái tóc bạc trắng, gương mặt hằn đầy nếp nhăn.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bà đưa mắt từ đầu đến chân, chân mày nhíu :
"Mấy năm nay mày ?"
Hôm nay mặc một chiếc áo cotton trơn nhãn hiệu, quần jeans rách gối.
Bộ quần áo đang mặc tuy giản dị nhưng thuộc dòng hàng cao cấp, chỉ là phô trương.
trong mắt bà , lẽ trông như một kẻ nghèo túng, quần áo rách rưới chẳng buồn vá .
nhạt:
"Chỉ là đây đó thôi. Giờ nhớ quá, nên về thăm."
Nghe thế, mặt bà lập tức chuyển sang vẻ đắc ý.
"Thằng Phong cũng đang ở thị trấn đấy. Nó mở công ty , là đóng góp cho quê nhà. Nó còn lấy vợ nữa, vợ nó là một cô gái học hành tử tế."
"Vậy thì chúc mừng ."
bà dường như hài lòng khi thấy thản nhiên như .
Chép miệng giả vờ tiếc nuối, bà thở dài:
"Thật đáng tiếc. Nếu năm đó mày tham vọng quá, chịu yên phận mà ở bên thằng Phong, giờ mày hưởng phúc ."
tranh luận.
Chỉ khẽ : "Vậy thì chúc dì và an hưởng hạnh phúc. xin phép ."
rời , thẳng hướng tới nghĩa trang.
Mộ chăm sóc sạch sẽ, ngăn nắp.
Hồi mất, từng mắng bà mất mặt gia đình.
dù giận, vẫn lặng lẽ trông coi phần mộ cho bà.
xuống bia mộ, khẽ thì thầm:
"Mẹ ơi, con về đây."
Ngón tay chạm lên cái tên khắc bia đá.
Mẹ ... dành cả đời dạy bài học quan trọng nhất:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-boc-giua-loi-loc/15.html.]
**Không dựa dẫm. Không phụ thuộc. Và bao giờ quên chính .**
Sau khi thăm mộ, tới kiểm tra tiến độ dự án.
Mảnh đất xây nhà máy san ủi sơ bộ.
cũng rà soát các điều kiện cần thiết khi dự án triển khai.
Xong xuôi đó, định Thượng Hải ngay.
Lưu Khải Minh – chịu trách nhiệm chính cho công trình – cứ nhất quyết mời ăn cơm.
Nghĩ đến việc còn nhiều cơ hội việc chung, gật đầu đồng ý.
Khi bước tới cửa nhà hàng, bất ngờ ai đó gọi tên :
"Vương Thắng Nam!"
Giọng khàn khàn, chói tai.
xoay đầu .
Người đàn ông vẻ ngoài phát tướng, bụng phệ, mái tóc lốm đốm bạc.
sững một giây, mới nhận – đó là Trình Phong.
Anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y một cô gái trẻ.
Cô gái mặc chiếc váy đỏ sặc sỡ, váy gắn đầy những logo đắt tiền.
Trên cánh tay nhỏ nhắn của cô là một chiếc túi xách LV ánh vàng chói lóa.
Nhìn họ cạnh , chợt nhớ tới câu khoe khoang khi nãy của Trình Mụ.
Bà bảo con trai kết hôn .
với dáng vẻ e ấp của cô gái , lẽ... đây là vợ chính thức.
lịch sự chào:
"Đã lâu gặp."
Trình Phong khẩy, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
"Hôm bảo gặp cô. còn ngạc nhiên. Không cô giỏi giang lắm ? Sao mò về cái thị trấn bé tí ?"
Khinh thường thị trấn nhỏ như , thì chính về đây gì?
chỉ liếc , gì.
Anh cho rằng chột , bèn khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai:
" thừa. Họ Bạch thèm cưới cô, mà cô còn phận. Loại con gái nhà quê như cô, chỉ coi là trò tiêu khiển. Nếu cô chia tay , giờ sung sướng ?"
Nói đoạn, đưa tay ôm chặt eo cô gái bên cạnh, cố tình phô trương.
mỉm nhạt:
"Mỗi một phận. Không cần cưỡng cầu."
" thế! Một đàn bà ngoài ba mươi như cô, ngoài việc chấp nhận phận thì còn thể gì?"
buồn đôi co thêm, bước nhanh lên cầu thang.
Vừa đến hành lang tầng hai, điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi từ trụ sở chính.
vội vàng tìm một góc khuất để máy.
Cuộc gọi kéo dài hơn tưởng.