Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:10:08
03
Mẹ Trình tiết kiệm, tối nào cũng đúng chín giờ là tắt đèn. liền chạy mái hiên của trụ sở ủy ban thôn để học bài, bài tập.
Đèn ở đó sẽ sáng đến tận rạng sáng.
Mẹ Trình hiểu: "Con gái học lắm thế để gì? Sau chẳng cũng cưới chồng sinh con, ở nhà hầu hạ chồng thôi ? Con yên tâm, Phong nhà dì khác bố con, nếu nó dám bỏ vợ bỏ con, dì sẽ cầm gậy đánh c.h.ế.t nó."
đáp, chỉ tiếp tục vùi đầu sách vở, ngày đêm quên ăn quên ngủ.
Bố đúng là tệ bạc, nhưng thể phủ nhận rằng khi học xong đại học, cuộc sống của ông đổi .
Ông mua nhà thành phố, đưa cả nhà lên đó sống.
Trong thôn, một đoạn đường ông quyên tiền xây dựng, và còn đặt theo tên ông : đường Chí Viễn.
Bố tên là Hứa Chí Viễn.
Mỗi hận ông , đến con đường đó, tới lui, giậm chân thật mạnh.
luôn đầu lớp, dân làng đều thừa hưởng năng khiếu học tập của bố.
mấy ai , cũng là một học giỏi, phẩm hạnh xuất sắc.
Mẹ còn thơ. Dưới gầm bàn của bà, một chiếc rương chứa đầy những cuốn sổ dày cộp, nét chữ thanh mảnh, từng câu từng chữ đều đỗi đẽ.
Mẹ chính là dạy chữ, dạy tính toán.
Chỉ là, bà đánh mất chính vì tình yêu.
Trình Phong hơn hai tuổi, thành tích học tập tệ hại, lưu ban hai năm, cuối cùng mới học cùng lớp với .
Ngày nào cũng kèm cặp .
Anh mà gật gù buồn ngủ, sẽ dùng que đan len của chọc cho tỉnh.
Mẹ Trình cũng tán thành: "Không đánh nên ."
Trong thi thử cuối cùng kỳ thi đại học, điểm của Trình Phong cuối cùng cũng đủ để đỗ một trường đại học hạng hai.
Kỳ thi đại học diễn suôn sẻ. Kết quả cũng chẳng ngoài dự đoán: đỗ Đại học Thanh Hoa.
là đầu tiên trong thôn thi đỗ Thanh Hoa.
Hôm nhận giấy báo trúng tuyển, trưởng thôn cho treo một tấm băng rôn dài, còn gõ trống rộn ràng khắp thôn, náo nhiệt vô cùng.
Ông ngoại , đó luôn gặp mà coi như thấy , cũng tới, lặng lẽ dúi tay hai trăm tệ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ông ngoại nước mắt giàn giụa: "Cháu còn giỏi giang hơn cháu!"
Thầy giáo của cũng mừng cho : "Thắng Nam, em sẽ đạt điều mong ."
Trình Phong đỗ một trường đại học hạng hai ở vùng Đông Bắc.
Mẹ Trình dè dặt hỏi : "Thắng Nam , con dẫn dì lên Kinh Thị ? Dì ngoài , vì cả con và A Phong đều cần tiền để học đại học."
vốn thích Trình, bà chiếm lợi, thích lê đôi mách.
nghĩ , bao năm qua bà một nuôi Trình Phong. Nếu là khôn khéo cách xoay xở, thì ở thôn chèn ép từ lâu.
Học đại học chắc chắn tốn kém.
Nghĩ đến chuyện bà , một sống gần hết cuộc đời ở thôn quê, giờ vì con trai mà khăn gói lên thành phố kiếm sống, đành gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-yeu-boc-giua-loi-loc/2.html.]
Dù cũng định tranh thủ thời gian rảnh thêm, thể giúp đỡ đôi chút.
04
Chúng rời thôn mười ngày để đưa Trình Phong nhập học .
Lần đầu tiên sống xa con trai, Trình lưu luyến nỡ rời.
Mắt bà đỏ hoe, cứ lặp lặp những lời dặn dò về những việc vụn vặt trong sinh hoạt hằng ngày.
Trình Phong thì tỏ sốt ruột, gương mặt đầy vẻ khó chịu.
"Nếu thật sự con sống , thì đưa cho con thêm tiền ."
Mẹ Trình lập tức lấy một xấp tiền, nhét tay .
Trước khi rời , Trình bán cả căn nhà và mảnh ruộng trong thôn.
Dân làng đều bảo bà nuôi nấng thành công hai sinh viên đại học, chỉ việc hưởng phúc.
Có lẽ bà tin lời thật.
Dù thì cũng ý định thôn làng nữa.
Sau khi sắp xếp xong cho Trình Phong, và Trình lên đường đến Bắc Kinh.
Người phân công đến đón là một đàn tên Bạch Kính Văn.
là đầu tiên trong trấn thi đỗ Đại học Thanh Hoa.
Trấn và trường học đều trao cho một khoản tiền thưởng, đủ để trang trải học phí và các khoản chi phí khác trong suốt bốn năm đại học.
đủ 18 tuổi, thể tự mở tài khoản ngân hàng, nên tiền đó gửi sổ tiết kiệm tên Trình.
nghiêm giọng hỏi: "Tiền ?"
"Hết ." Mẹ Trình thản nhiên, mặt mày vênh váo như thể đang giở trò cù nhây.
Một cơn giận dữ xộc thẳng lên đầu .
lao đến lục túi xách của bà , bà vội vàng lao tới ngăn cản.
Trong túi, chỉ tìm thấy vỏn vẹn hai trăm tệ.
Mẹ Trình đưa tay giật . còn trẻ, sức lực hơn hẳn bà . Bà đẩy ngã, lảo đảo ngã xuống đất.
Ngã , bà bắt đầu giở chiêu ăn vạ.
"Ối trời ơi, cứu với! vất vả nuôi nó khôn lớn, giờ nó mọc cánh , đánh c.h.ế.t – con già vô dụng đây!"
Bà gào ầm ĩ, khiến ít xung quanh tò mò chạy tới xem.
Cô quản lý ký túc xá cũng chạy đến khuyên can: "Có gì thì từ từ , đừng ầm ĩ thế ."
cũng bật , còn to hơn cả bà .
"Bà lấy mất học bổng của , giờ một xu cũng chịu đưa để đóng học phí."
Chuyện cuối cùng đưa lên tận văn phòng hiệu trưởng.
Mẹ Trình mặt dày đến cùng, dáng vẻ như con lợn c.h.ế.t chẳng sợ nước sôi, cứ trơ trẽn : "Muốn tiền , chỉ còn cái mạng thôi."
Thấy bà gầy gò, da nhăn nheo khắc khổ, hiệu trưởng cũng nỡ trách mắng.
Cuối cùng, trường đồng ý cho tạm thời nợ học phí, miễn là khi kết thúc năm học đầu tiên thanh toán đầy đủ.