Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Tình Yêu Đếm Ngược

Chương 3



5

Trận sốt này kéo đến dữ dội.

Ý thức của tôi hỗn loạn, toàn thân đau đến mức muốn ch//ết đi, tôi rúc người trong ổ chăn, không ngừng sốt cao.

Ngoài cửa sổ gió bắc thét gào, trong lúc mơ màng, tôi mơ về năm ấy.

Tôi nằm sấp trên lưng Phó Trinh, hỏi: “Phó Trinh, nếu em ra đi thì sao?”

Anh cõng tôi, vững vàng đi về phía trước, nhẹ giọng dỗ dành tôi: “Đừng nói linh tinh, chỉ sốt thôi, tiêm thuốc xong là ổn thôi.”

“Này, tiền sinh hoạt của anh còn đủ dùng không? Thuốc tiêm đắt lắm đấy.”

“Không sao đâu.”

“Sao mà không sao được, anh phải làm đến mấy công việc mà?”

Phó Trinh không nói gì, anh đặt tôi xuống phòng y tá, rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêm túc nói:

“Chỉ cần em bình an, anh có thế nào cũng không sao cả.”

Tôi co người trong lớp áo bông dày cộp, băn khoăn: “Chờ bố mẹ không cãi nhau nữa, em sẽ xin tiền bố mẹ rồi trả lại cho anh.”

Phó Trinh xoa đầu tôi, ánh mắt rất dịu dàng: “Tin anh đi, sau này chúng ta sẽ có tiền thôi.”

Nhưng tôi cũng không được bình an như những gì anh hy vọng.

Vào cái đêm Phó Trinh đến tỉnh khác tham gia cuộc thi, tôi về đến nhà, đẩy cửa phòng ngủ của bố mẹ ra.

Bố tôi ôm một người phụ nữ khác vào trong lòng.

Cuộc đời hào nhoáng của tôi bắt đầu sụp đổ vào giây phút đó.

Bố mẹ tranh cãi kịch liệt, bố tôi ra đi không một lời từ biệt, nhà họ Đường nợ nần chồng chất.

Đêm khuya, một đám đàn ông trung niên đến tận nhà đòi nợ.

Ngọn đèn chao đảo trên đỉnh đầu, tiếng kêu gào hưng phấn của đám đàn ông, cảm giác ghê tởm và đau nhức trên da, tiếng chửi mắng đầy tức giận và tan nát cõi lòng của mẹ, tất cả hòa trộn với nhau thành một đống hồ nhão, quay cuồng trong đầu tôi.

Hình ảnh như được nhấn nút tua nhanh.

Mẹ bị đám chủ nợ ép ch//ết trong bồn tắm.

Tiểu Thu phát hiện ra tôi trong bộ áo quần tả tơi, đưa tôi đến Nam Thành xa xôi.

Vào một ngày mưa dầm, tôi cuộn người trong một góc của bệnh viện, mặc đồ tang, vẻ mặt ngờ nghệch.

“Cô ấy có bệnh tr//ầm cảm di truyền, còn người thân nào không?”

Tiểu Thu lo lắng nhìn tôi: “Có một người bạn trai, đang tham gia một cuộc thi ở tỉnh khác.”

“Thông báo cho cậu ta đến đây đi.” Trong lời bác sĩ nói có xen lẫn một vài thuật ngữ chuyên ngành: “Bây giờ cô ấy đã có khuynh hướng tự s//át rõ ràng, rất khó để điều trị, cần có người ở bên cạnh trong vòng vài năm, người nhà nên chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài.”

Khi đó, trạng thái tinh thần của tôi đã không thể chống đỡ tôi báo cảnh sát, thu thập chứng cứ và đòi lại công lý.

Tôi và Tiểu Thu giống như hai con ch//ó nhà có tang.

Chúng tôi chật vật trốn ra khỏi nơi đã sinh sống từ nhỏ.

Cùng ngày hôm đó, trong danh sách nhận thưởng của cuộc thi, Phó Trinh là cái tên đầu tiên.

Anh đã lấy được học bổng du học.

Phó Trinh gọi điện thoại đến.

Sau khi nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng gió thét gào.

“Đường Gia.” Giọng nói của Phó Trinh dịu dàng vô cùng: “Không phụ lòng tin của em, ba năm sau, anh sẽ cưới em.”

Tôi nhìn cửa sắt chậm rãi khép lại, cuối cùng không tìm được đường về nhà nữa.

“Phó Trinh, em… có thể sẽ không ở bên cạnh anh được nữa.”

Tôi kìm nén tiếng nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Anh như ngừng thở: “Tại sao?”

Tôi há miệng thở dốc, trong nháy mắt đó lại có chút do dự.

Con đường tương lai của anh rất sáng lạn.

Tôi thật sự muốn ích kỷ kìm hãm cả cuộc đời của Phó Trinh ở Nam Thành mưa dầm liên miên sao?

Bên ngoài một khung cửa sổ, cô gái gào khóc thất thanh bên ngoài hàng rào.

Trên mặt chàng trai lại chỉ có vẻ ch//ết lặng và chán ghét khiến người khác nhìn mà khó chịu.

Tôi thấy cảnh tượng tình yêu biến mất trong ánh mắt, làm cho người ta cảm thấy tuy//ệt vọng.

Gió thổi tung mái tóc tôi, lộ ra những vết cắn và vết cào cấu xanh tím ở sau gáy.

Tôi lau nước mắt, nói: “Phó Trinh, anh sống tốt nhé, chúng ta coi như kết thúc tại đây.”

6

Bên tai truyền đến máy móc kêu tít tít.

Ánh mắt trời xuyên qua khe cửa chớp, dừng lại trên chiếc sô pha cách đó không xa, giống như mạ lên một lớp ánh vàng tuyệt đẹp.

Tôi mở to mắt nhìn, cơn á//c mộng dần lui đi, tôi mới ngồi dậy.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu im lặng gọt vỏ táo.

Những ngón tay trắng trẻo thon dài vô cùng linh hoạt, chỉ trong chốc lát, một quả táo trọn vẹn đã xuất hiện.

Mượt mà, sạch sẽ.

Là Phó Trinh.

Anh nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của tôi, anh lại yên lặng đứng dậy, bấm chuông.

Bác sĩ nhanh chóng bước vào, soi mắt tôi, sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì thì nói với Phó Trinh:

“Dinh dưỡng của cô ấy không đủ, trong khẩu phần ăn hàng ngày có thể bổ sung thêm một ít đạm.”

Phó Trinh gật đầu: “Cảm ơn.”

Cửa đóng lại.

Anh đi đến cạnh giường, đưa quả táo cho tôi: “Đừng nghĩ gì hết, cứ khỏe lại trước đã.”

Tôi không nhận lấy, mà bước xuống giường, mở ngăn tủ ra lục lọi.

Không thấy điện thoại đâu.

Cũng không có quần áo mặc ra ngoài.

Anh cứ mặc cho tôi đi tới đi lui trong phòng bệnh.

“Phó Trinh, anh muốn làm gì?”

Tôi đi chân trần trên mặt đất, một tia nắng chiếu vào, trên mặt kính phản chiếu khuôn mặt tái nhợt và tiều tụy của tôi.

“Cô không biết tôi muốn làm gì sao?”

Phó Trinh đặt quả táo lên tủ đầu giường, rút khăn giấy ra, chậm rãi lau khô tay: “Tôi muốn cô.”

Anh đứng trong ánh sáng, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào tôi không chút che dấu, ánh mắt nóng rực… và khiến người ta cảm thấy nh//ục nhã.

Tôi run rẩy, siết chặt nắm tay: “Phó Trinh, anh không thể đối xử với tôi như vậy được.”

Phó Trinh đứng dậy, chỉ hai ba bước đã đi đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, thay tôi vuốt gọn mái tóc mình.

“Tại sao lại không?”

“Tôi đã có người trong lòng rồi, xin anh đừng đeo bám tôi nữa?”

“Thế à?” Trên mặt Phó Trinh không có lấy một nụ cười.

Anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu tiến lại gần, đến khi đôi môi cách môi tôi chỉ còn một phân thì dừng lại.

Tôi không tránh được anh, đành quay đi ngay lúc ấy, nhắm chặt mắt lại, cơ thể không kìm được mà run lẩy bẩy.

Phó Trinh nở nụ cười, giọng nói trong trẻo lạnh lùng rót vào trong tai tôi: “Đường Gia, cô nói dối.”
7

Bệnh viện tư nhân nằm ở vùng ngoại thành, bên ngoài cửa sổ là rừng cây kéo dài vô tận.

Tôi không thể đi ra ngoài, cũng không thể liên lạc cho bất kỳ ai.

Tôi từng có ý định nhờ các bác sĩ và y tá giúp đỡ, nhưng bọn họ đều tỏ vẻ bất lực.

Ngày nào Phó Trinh cũng đến đây.

Hầu hết là vào lúc trời sẩm tối, anh sẽ đến đây với vẻ mệt mỏi, nói chuyện với tôi một lúc.

Tôi vô cùng bài xích những hành động thân mật của anh, Phó Trinh cũng không ép buộc.

Dạo gần đây, tôi lại mơ thấy những chuyện trước kia.

Khi đó tôi cả ngày treo tên Phó Trinh bên khóe miệng.

Tôi nói: “Phó Trinh, tương lai anh chắc chắn sẽ giàu có thành đạt.”

Phó Trinh lặng lẽ thở dài: “Hôm nay em muốn uống sữa vị gì?”

“Vị chuối.”

Kết quả vì mua sữa chuối cho tôi, học sinh chăm ngoan Phó Trinh lần đầu trốn học, bị giáo viên bắt được.

Sau đó, lên đại học.

Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn của anh và hoa khôi giảng đường.

Tôi đi hơn mười trạm tàu điện ngầm, ngồi khóc dưới lầu ký túc xá nam.

Nửa đêm Phó Trinh khoác áo ngoài, vội vã xuống lầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, em còn cần anh thì anh vẫn là của em.”

“Sau này, cũng chỉ có mình em thôi.”

“Như này không tính là tỏ tình.”

Anh sửng sốt, ôm chặt lấy tôi: “Anh yêu em.”

Khi đó, có lẽ chính chúng tôi cũng không ngờ được, mười mấy năm sau sẽ trở thành thế này.

“Ngày mai tôi sẽ kết hôn.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời chiều chưa xuống núi, mặt đất vẫn còn sót lại chút độ âm.

Giọng nói của Phó Trinh kéo tôi lại từ những suy nghĩ mông lung: “Cô có gì muốn nói với tôi không?”

Tôi cầm cốc sữa đã uống được hơn nửa, nhìn mặt anh đờ người ra.

Đột nhiên tôi hiểu được tại sao gần đây mình lại mơ như thế.

Tôi đang từ biệt Đường Gia và Phó Trinh của quá khứ.

Trên ti vi ngày nào cũng phát tin tức của Phó Trinh và Trương Tiêu Hòa.

Trai tài gái sắc.

Một cặp trời sinh.

Đó từng là tương lai mà chúng tôi mong chờ.

Nhưng Đường Gia bây giờ nợ nần đầy người, có tư cách gì đây?

“Chúc mừng.” Tôi nói: “Sớm sinh quý tử.”

Động tác Phó Trinh gọt vọt táo khựng lại một chút, lưỡi dao lướt qua bụng ngón tay, m//áu nhanh chóng rỉ ra.

Anh sửng sốt, rút khăn giấy bịt lại, cúi đầu cười nói:

“Không sao, tôi và cô ấy chỉ diễn thôi, cô muốn có con à? Tôi không có ý kiến gì.”

“Phó Trinh, quên đi, được không?” Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng: “Giữ thể diện cho tất cả mọi người.”

Phó Trinh không gọt táo nữa, ném nó vào trong giỏ hoa quả, nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ, lộ ra nụ cười mỉa mai.

“Cứ vậy mà quên đi?”

“Dựa vào đâu?”

“Là cô bắt đầu trước, cuối cùng ném lại một câu chơi chán rồi, thong dong dứt tay áo ra đi, thế thì tôi là cái gì?”

“Một con cún sao?”

Tôi nhắm mắt lại, ngăn ánh nắng chiếu vào trong mắt: “Vậy tôi trả nợ cho anh.”

Phó Trinh sửng sốt: “Cô nói gì cơ?”

Tôi nhìn mặt trời chiều sắp khuất núi: “Nếu anh không muốn tôi sống tốt, tôi có đi ch//ết.”

Cằm tôi đột nhiên bị người ta nắm chặt, kéo sang, tôi đối diện với ánh mắt đầy lửa giận của Phó Trinh.

“Đường Gia, có phải cô đi//ên rồi hay không?”

“Nếu muốn ch//ết như vậy, tại sao lúc trước không ch//ết đi?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...