Tình Yêu Gieo Nhầm Chỗ, Gặt Đủ Đau Thương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
"Alo, bảo bối à, tối nay anh không về ăn cơm đâu, công ty có việc. Anh để phần cơm trong tủ lạnh rồi, em hâm nóng lại là ăn được nhé."
Tôi còn đang ở ngoài thì nhận được điện thoại của Kỷ Thanh Dã.
Ngoài trời đang đổ mưa, gió lạnh thổi mưa xiên vào người, ướt cả vạt váy tôi.
"Anh Dã, em..."
Anh lập tức ngắt lời tôi: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, bên này giục dữ quá, anh cúp máy nhé."
Bên tai chỉ còn lại tiếng "tút tút tút" khô khốc.
Tôi đứng ở trạm xe buýt, bất lực ngẩng đầu nhìn trời mưa không dứt.
Không mang ô, đặt xe thì mãi chẳng có tài xế nhận chuyến.
Tôi đành cất điện thoại, bất an nhìn quanh.
Vốn định nhắn anh đến đón, nhưng xem ra giờ chỉ có thể cầu trời mưa ngớt.
Tôi cúi đầu nhìn mưa rơi vào vũng nước, tạo thành từng vòng sóng lăn tăn.
"Đinh đinh—"
Một luồng sáng từ xa rọi tới, tôi híp mắt vì bị ánh đèn làm chói.
Một chiếc xe đen sang trọng, giản dị mà không phô trương, dừng lại trước mặt tôi.
"Lên xe."
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh.
Tôi có chút do dự.
Người đàn ông không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ.
Từng giọt mưa theo mép cửa sổ thấm vào ống tay áo anh.
"Vậy thì... làm phiền anh rồi."
Trong xe, không khí vô cùng im ắng.
Thật ra tôi hơi sợ người đàn ông này.
Mỗi lần gặp Kỷ Bạc Ngôn, tôi đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt anh đen sâu như hố không đáy, khiến người ta chỉ muốn tránh né.
Cả người anh tỏa ra khí chất áp đảo khiến người ta nghẹt thở.
"Tiểu Dã hôm nay không đi cùng em à?"
Đang lúng túng nghịch ngón tay, giọng nói trầm thấp của Kỷ Bạc Ngôn vang lên.
Tôi sững người, có chút nghi hoặc, muốn hỏi mà chẳng biết mở lời thế nào.
"Tiểu thư, đến rồi."
Tài xế ở phía trước nhắc.
Xe dừng hẳn, mưa cũng đã ngớt.
Tôi cảm ơn Kỷ Bạc Ngôn, xuống xe rồi đi vào nhà.
Vừa mở cửa, đã nghe thấy giọng điệu pha lẫn tức giận của Kỷ Thanh Dã:
"Trễ vậy rồi, em đi đâu thế? Ai đưa em về vậy hả?"
2.
Tôi cởi đôi giày đã bị nước mưa thấm ướt, thay dép trong nhà.
Nhìn Kỷ Thanh Dã sắp "xù lông" đến nơi, tôi thở dài:
"Mưa to quá, em không đem ô. Gặp được anh trai anh, anh ấy đưa em về."
Tôi nói rất bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Nghe đến cái tên "Kỷ Bạc Ngôn", sắc mặt Kỷ Thanh Dã lập tức trở nên khó coi.
Tôi lờ mờ cảm nhận được — thật ra anh ta không ưa gì người anh trai này.
Anh từng dặn tôi đừng giao du nhiều với anh ấy, bảo rằng anh ấy thâm sâu khó lường, tốt nhất nên tránh xa.
Nhưng lý do cụ thể, tôi chẳng rõ.
"Khụ..."
Cổ họng hơi ngứa, chắc bị lạnh, tôi khẽ ho một tiếng.
"Em không sao chứ, bảo bối?"
Sắc mặt anh lập tức căng thẳng, ánh mắt lo lắng.
Lúc này anh mới chú ý đến váy tôi bị ướt sũng. Không nói không rằng, anh bế tôi vào phòng tắm.
Anh chỉnh nhiệt độ nước rồi đi nấu trà gừng.
Tắm xong, đầu tôi choáng váng, liền nằm vật xuống giường nhắm mắt nghỉ.
Anh nhất định kéo tôi dậy, bắt uống hết ly trà gừng mới cho ngủ tiếp.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng nghẹn ngào:
"Đều do anh, làm em dầm mưa..."
Tôi xoa đầu anh:
"Không phải lỗi của anh. Là do công ty có việc gấp, đâu phải anh muốn thế."
Ánh mắt anh hơi dao động, không biết đang nghĩ gì.
"Cổ anh sao thế? Bị xước à?"
Tôi phát hiện cổ anh có vài vết xước nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Kỷ Thanh Dã hơi lúng túng:
"À... bị con mèo nhỏ cào, không sao đâu."
Thấy tôi còn định hỏi tiếp, anh kéo chăn trùm kín tôi:
"Ngủ đi, ngoan."
Điện thoại để trên tủ đầu giường rung lên.
Anh không để ý, nhưng ánh mắt tôi liếc sang — là tin nhắn của Lý Thiến Thiến, bạn thân của tôi.
【Cảm ơn anh tối nay đã đưa em về nhé~】
Mà cô ấy... chính là người bạn thân nhất của tôi.
3.
Tôi nhắm mắt lại, cố đè nén cảm giác chua xót trong lòng.
Cả đêm không ngủ, sáng dậy soi gương, gương mặt tiều tụy đến đáng sợ.
Kỷ Thanh Dã đã đi làm từ sớm.
Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng, để lại một mảnh giấy:
【Bảo bối, nhớ ăn sáng nhé. Yêu em~】
Tôi định nhắn lại cho anh, vừa mở điện thoại thì thấy hai giờ trước Lý Thiến Thiến gọi nhỡ cho tôi.
Tôi gọi lại, cô ấy lập tức bắt máy:
"Alo, San San à, nghe A Dã nói tối qua cậu bị dầm mưa? Cậu không sao chứ? Đều tại tớ, nhất quyết gọi anh ấy đến đón tớ. Xin lỗi cậu nhé. Biết cậu cần anh ấy, thì tớ có chec cũng không dám làm phiền anh ấy."
Cô ấy chủ động nhắc đến chuyện tối qua, ngữ khí bình thản, lại khiến tôi thấy bản thân thật nhỏ nhen.
Tôi cảm thấy áy náy vì những suy nghĩ xấu xí của mình đêm qua.
Rõ ràng tôi biết giữa họ không có gì… vậy mà vẫn không kiềm được suy nghĩ lung tung.
Huống chi, Lý Thiến Thiến chính là người đã se duyên cho tôi và Kỷ Thanh Dã.
Nếu không nhờ cô ấy làm cầu nối, tôi sao có thể trở thành bạn gái của anh.
4.
Hồi cấp ba, cả ba chúng tôi học cùng khối.
Tôi và Lý Thiến Thiến học cùng lớp, vì chung sở thích mà nhanh chóng trở thành bạn thân.
Còn cô ấy và Kỷ Thanh Dã là bạn thanh mai trúc mã, gia đình hai bên là chỗ thân quen từ lâu.
Tôi đã thầm thích Kỷ Thanh Dã suốt ba năm.
Năm lớp 10, tôi giúp giáo viên bê một chồng sách dày cộp về lớp.
Lúc đi lên cầu thang, vì che mất tầm nhìn nên tôi va phải ai đó, suýt nữa ngã nhào.
Chính anh là người đã đỡ tôi lúc ấy.
Anh vừa chơi bóng xong, đang trên đường về lớp.
Vô tình đi ngang liền đưa tay đỡ lấy tôi, sau đó chẳng nói gì, cứ thế rời đi.
Khoảnh khắc đó tim tôi đập loạn, mặt đỏ ửng.
Từ ấy, tôi bắt đầu âm thầm chú ý đến anh — biết anh thích bóng rổ, thích mạo hiểm, thành tích luôn đứng đầu, là học sinh tiêu biểu.
Cũng biết anh đào hoa, thay bạn gái như thay áo.
Tôi chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, lòng chua xót, tự ti.
Thi đại học xong, cả ba cùng đậu vào Đại học Bắc Kinh.
Có một lần Kỷ Thanh Dã đến tìm Lý Thiến Thiến, tôi lấy hết can đảm chào anh.
Anh chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt như thể tôi chẳng khác gì người qua đường.
Lý Thiến Thiến nhận ra sự khác thường, gặng hỏi tôi, cuối cùng biết được tôi thích anh.
Cô ấy bắt đầu giúp đỡ — tạo ra nhiều cuộc "vô tình gặp mặt", rủ tôi cùng tham gia các hoạt động có anh.
Dần dần, tôi xuất hiện trước mắt anh ngày một nhiều hơn.
Anh bắt đầu nhớ tên tôi, chủ động nói chuyện, còn tặng tôi những món quà nho nhỏ.
Mùa đông năm thứ hai đại học, anh hẹn tôi ra ngoài.
Trong trời đầy tuyết trắng, anh tự tin, nửa đùa nửa thật hỏi:
"Lộc San, em có muốn làm bạn gái anh không?"
5.
Người trong giới ai cũng cá cược, xem tôi và Kỷ Thanh Dã bao giờ sẽ chia tay.
Dù sao thì, anh ấy cũng nổi danh là công tử ăn chơi bậc nhất thủ đô, bạn gái bên cạnh chưa ai trụ quá một tháng.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là — chúng tôi bên nhau suốt bốn năm, chưa từng chia tay.
Và cũng chính tôi là người khiến anh ấy "cải tà quy chính".
Kỷ Thanh Dã không còn tham gia những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, rửa tay nấu cơm cho tôi.
Một thiếu gia mười ngón không chạm nước lã, vì yêu mà học cách vào bếp, từng khiến cả giới thượng lưu kinh ngạc không thôi.
Mỗi dịp kỷ niệm, anh đều vung tiền làm những màn tỏ tình bằng drone giữa bầu trời đêm rực rỡ — cả thủ đô ai cũng biết.
Lý Thiến Thiến từng trêu tôi:
"Kỷ Thanh Dã đúng là yêu cậu đến điên rồi."
Tôi cười đùa đáp:
"Tớ nói đông, anh ấy không dám đi tây. Tớ cau mày thôi là đã quýnh lên rồi."
Anh ấy luôn biết chừng mực. Ngoài tôi ra, không hề thân thiết với bất kỳ cô gái nào.
Người duy nhất anh đối xử dịu dàng một chút, là Lý Thiến Thiến — bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Hai người họ hay trêu chọc nhau, thỉnh thoảng cãi vã, đến lúc nổi nóng, Thiến Thiến còn kéo tôi vào bắt tôi giúp "trừng trị" Kỷ Thanh Dã.
Thiến Thiến cũng từng nói với tôi, cô ấy đã có người mình thích.
Hơn nữa, chính cô ấy là người tác thành cho tôi và Kỷ Thanh Dã, vậy nên… người cô ấy thích tuyệt đối không thể là anh ấy.
Tôi nghĩ, chắc mình đang đa nghi quá rồi.
6.
Dạo gần đây, Kỷ Thanh Dã bận xử lý chuyện công ty.
Thường xuyên làm việc đến tận khuya mới về nhà.
Đôi khi tôi ngồi đợi trên sofa, ngủ gật lúc nào không hay.
Vài hôm sau, cuối cùng anh cũng rảnh.
Anh nói muốn dẫn tôi ra nước ngoài nghỉ ngơi, nhân tiện tổ chức sinh nhật cho tôi.
Chúng tôi dự định mời một vài bạn bè thân thiết tụ họp.
Không ngờ lại gặp Kỷ Bạc Ngôn ở Thụy Sĩ.
Khi anh ấy xuất hiện tại khách sạn mà chúng tôi đặt phòng, cả hội đều sững sờ.
Kỷ Thanh Dã càng ngạc nhiên, bước lên hỏi:
“Anh, sao anh cũng ở đây?”
“Bàn chuyện làm ăn.”
Kỷ Bạc Ngôn đáp ngắn gọn, không giải thích thêm.
Tôi luôn có cảm giác kỳ lạ rằng, ánh mắt Kỷ Bạc Ngôn lúc có lúc không lại cứ dừng trên người tôi.
Nhưng mỗi khi tôi quay sang nhìn, anh ấy lại lập tức tránh đi.
Lý Thiến Thiến vừa nhìn thấy anh liền mắt sáng rỡ, ríu rít chạy đến bên cạnh, vẻ mặt mang theo chút e thẹn kỳ lạ.
Tôi không kìm được nghĩ thầm — chẳng lẽ người cô ấy thích là… Kỷ Bạc Ngôn?
Kỷ Bạc Ngôn không mảy may để tâm đến cô ấy, vừa nhận một cuộc điện thoại liền rời đi.
Kỷ Thanh Dã vẫn đang nắm tay tôi, bất giác siết chặt.
Anh nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh trai, ánh mắt lạnh lùng.
“Đau…”
Tôi kêu nhẹ, anh giật mình buông tay ra.
“Xin lỗi bảo bối, anh không cố ý đâu.”
Sắc mặt anh khó coi lạ thường, từ lúc thấy Kỷ Bạc Ngôn, khí áp quanh người cứ thấp hẳn.
Tôi thấy anh không ổn, liền dịu giọng:
“Không sao đâu. Hay anh về phòng nghỉ chút đi? Em thấy anh trông mệt lắm.”
Anh ngập ngừng một lúc rồi gật đầu, còn không quên dặn tôi đừng đi lung tung.
Tôi định ra ngoài khách sạn một mình ngắm tuyết rơi.
Chỉ là khi lên xe mới nhớ ra… mình để quên ví, đành quay lại lấy.
Đi ngang qua phòng của Lý Thiến Thiến, thấy cửa khép hờ.
Tôi nghĩ sẽ rủ cô ấy đi cùng, liền bước đến.
Không ngờ lại thấy cảnh tượng khiến tôi đời này chẳng thể quên — Kỷ Thanh Dã đang ép Lý Thiến Thiến vào tường, điên cuồng hôn cô ta.
“Anh ta vừa xuất hiện, em liền chẳng nhìn đến tôi nữa. Rốt cuộc em muốn tôi phải thế nào thì mới chịu nhìn tôi một lần?”
Dứt lời, anh lại hôn cô ta, lần này là kiểu hôn quấn quýt, giọng nói xen lẫn khẩn cầu và bực tức:
“Anh nghe lời em như vậy, em nói gì anh cũng làm. Em bảo anh hẹn hò với Lộc San, anh làm rồi. Nhưng trong lòng em không có anh, chỉ có Kỷ Bạc Ngôn!”
“Bao giờ thì anh mới có thể chia tay cô ta? Mỗi ngày phải nhìn gương mặt đó, anh buồn nôn lắm rồi!”
“Nhìn em và anh ta đứng cùng nhau, anh phát điên vì ghen đấy…”
Lý Thiến Thiến dịu dàng xoa mặt anh, định nói gì đó…
Nhưng đúng lúc đó, tôi không may đá trúng chiếc điện thoại rơi dưới đất của cô ta.
“Ai đấy?”
Giọng Kỷ Thanh Dã đầy cảnh giác và tức giận, anh sắp xoay người về phía tôi.
Tôi nấp sau cánh cửa khép hờ, cả người lạnh buốt.
Tay chân cứng đờ như đóng băng.