Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tình Yêu Gieo Nhầm Chỗ, Gặt Đủ Đau Thương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


13.


Mỗi lần tôi rơi vào tình cảnh chật vật nhất… lại trùng hợp gặp Kỷ Bạc Ngôn.


Hôm đó, để kéo được khoản đầu tư, tôi bị ép uống hết ly này đến ly khác rượu mạnh.


Dù dạ dày như bốc hỏa, đau đớn đến quặn thắt, tôi vẫn phải cười mà nâng ly.


Cuối cùng cũng ký được hợp đồng.


Tiễn đối tác xong, tôi vội lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Kỷ Bạc Ngôn đứng gần đó.


Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, anh bước tới, đưa cho tôi một tờ giấy:


“Lau đi.”


Tôi khẽ nói cảm ơn, rồi bất chợt nhớ ra chiếc khăn tay anh từng cho tôi mượn, đến giờ vẫn chưa trả.


Định bụng hôm nào có dịp sẽ gửi lại, không ngờ anh lại buông thản nhiên một câu:


“Cô và Tiểu Dã chia tay rồi à?”


Chuyện hôm đó xảy ra quá đột ngột, tôi hoàn toàn quên mất rằng Kỷ Bạc Ngôn cũng có mặt ở khách sạn ấy.


Ngay cả người vốn không quan tâm gì ngoài tiền bạc như anh ta mà còn biết, đủ thấy tốc độ lan truyền của tin này nhanh đến cỡ nào.


Tôi ngượng ngùng gật đầu.


Cảm giác đứng trước anh trai của bạn trai cũ, đúng là vừa kỳ lạ vừa ngượng ngùng.


Thế mà… tôi lại thấy anh khẽ cong môi, như đang cười thầm.


Đường cong khóe môi ấy rất nhỏ, nhưng rõ ràng anh đang vui.


“Cũng tốt. Cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi.”


???


Sao nghe có gì đó… hơi kỳ lạ?

 

14.


Sau đó, tôi và Kỷ Bạc Ngôn kết bạn.


Anh nói: khi nào rảnh thì trả khăn tay cũng được.


Tôi vốn không muốn dây dưa gì với người trong cái vòng tròn của Kỷ Thanh Dã.


Nhưng nghĩ đến việc Kỷ Bạc Ngôn từng giúp tôi, đành cắn răng đồng ý.


Nói cũng lạ… trước đây khi tôi còn hẹn hò với Kỷ Thanh Dã, Kỷ Bạc Ngôn luôn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, xa cách.


Chỉ toàn nghe Kỷ Thanh Dã nói anh trai mình thâm hiểm, tính toán, tâm tư khó dò.


Tôi chỉ hiểu thêm về anh thông qua các cuộc họp doanh nghiệp.


Trong giới kinh doanh, không ai không biết Kỷ Bạc Ngôn.


Anh có năng lực vượt trội, từ cấp ba đã bắt đầu học về tài chính, đầu óc thương trường rất nhạy bén.


Chưa đến tuổi trưởng thành, anh đã kiếm được số tiền mà người thường cả đời không tiêu hết.


Tuy được bồi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Kỷ, nhưng tài sản hiện tại đều là anh tự tay gây dựng.

Sự thành công của anh — không thể sao chép.


Tôi nhìn bản kế hoạch trong tay, lại thở dài — đúng là người với người, khác nhau một trời một vực.


Nghe nói anh chỉ mất một năm để lấy được bằng MBA, còn tốt nghiệp sớm từ Stanford.


Nếu được một người như thế chỉ điểm, chắc chắn tôi sẽ tiến bộ thần tốc.


Nghĩ vậy, tôi thử gửi tin nhắn hỏi anh nhận xét về bản kế hoạch.


Anh phản hồi ngay.

Không chỉ chỉ ra những điểm chưa hợp lý, mà còn đưa ra gợi ý vô cùng chính xác.


Tôi học hỏi được rất nhiều.


Từ đó, chúng tôi thường xuyên trao đổi về công việc, dần dần trở nên thân thiết.


Năng lực của tôi cải thiện rõ rệt, bắt đầu nhận được những hợp đồng lớn, còn được nhà đầu tư đánh giá cao.


Kỷ Bạc Ngôn thỉnh thoảng đưa tôi đến những buổi thảo luận doanh nghiệp, để tôi học hỏi thêm.


Anh nói:


“Tôi giúp cô vì cô biết mình muốn gì. Tôi cho cô cơ hội, có nắm được hay không là chuyện của cô.”

 

“Thành công không dễ. Muốn trở thành một nhà quản lý giỏi, trước hết phải là một học sinh biết lắng nghe.”


Chúng tôi giống như những người bạn đồng hành, hoặc là… một mối quan hệ đặc biệt không gọi tên.


Ở bên anh, tôi thấy nhẹ nhõm.

Những đau khổ trong quá khứ… dường như đã tan biến.


Nếu không phải hôm đó gặp lại Kỷ Thanh Dã và Lý Thiến Thiến trong một buổi tiệc rượu, tôi còn không nhận ra —

Hóa ra, thời gian đã trôi qua lâu đến vậy.


Nửa năm không gặp.

Khi đối diện lại anh ta, tâm trạng tôi bình thản đến lạ.


Có lẽ là vì đã buông bỏ — cảm xúc dành cho anh ta bây giờ chẳng khác gì một người xa lạ.


Tôi đặt trọng tâm cuộc sống hoàn toàn vào sự nghiệp.


Rất ít khi nhớ lại chuyện cũ.


Thì ra, quên một người, không khó như mình tưởng.

 

15.


“San San!”


Thấy tôi, mắt Kỷ Thanh Dã sáng rỡ, không giấu được sự kích động, lập tức bước nhanh tới.


Lý Thiến Thiến thấy tôi đứng cạnh Kỷ Bạc Ngôn, mặt lập tức sầm xuống.


Đến khi Kỷ Thanh Dã còn ân cần chạy tới trước mặt tôi, cô ta tức giận đến mức dậm chân.


“Sao em lại ở cùng anh cả?”


Kỷ Thanh Dã ban đầu còn nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Bạc Ngôn bên cạnh tôi, nét mặt lập tức căng thẳng, cảnh giác hẳn.


Ánh mắt như sắp ăn tươi nuốt sống — giống như một con thú bị xâm phạm lãnh thổ.


Sau đó, anh ta lại quay sang tôi, giọng mềm yếu như muốn lay động lòng người:

“Anh rất nhớ em… Em thật nhẫn tâm, nói đi là đi…”


Tôi bật cười — thật không ngờ trên đời lại có người mặt dày đến thế.


Anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng điệu như đang bố thí:

“Em không phải thích anh sao? Giờ anh cho em cơ hội, chúng ta bắt đầu lại đi.”


Ngữ khí đó… như thể tôi đang cầu xin anh ta vậy.


“Biến đi. Đừng ép tôi vả anh trước mặt bàn dân thiên hạ.”


Tôi hất tay anh ta ra, Kỷ Bạc Ngôn rất tinh tế, lập tức đưa cho tôi một tờ khăn ướt sát khuẩn.


Tôi chậm rãi lau sạch nơi bị chạm vào, sau đó vò tờ giấy lại, ném thẳng vào thùng rác.


Mặt Kỷ Thanh Dã trắng bệch, ánh mắt vỡ vụn.


Tôi mặc kệ anh ta, tiếp tục đi theo Kỷ Bạc Ngôn, làm quen thêm nhiều doanh nhân, ký thêm mấy hợp đồng.


Một nhân viên phục vụ sơ ý làm đổ rượu vang lên váy tôi.

May mắn là tôi có chuẩn bị sẵn hai bộ đồ khác.


Khi trở về phòng thay, Lý Thiến Thiến đã chờ sẵn ở đó.


Cô ta đầy vẻ ghen tị, bóp mạnh vai tôi, gào lên:


“Tại sao cậu cứ như hồn ma ám vậy! Anh Bạc Ngôn thích cậu thì thôi đi, giờ ngay cả A Dã cậu cũng muốn giành nốt!”


“Cậu đã được quá nhiều người yêu thích rồi, không thể nhường tôi chút à? Cậu lấy lại A Dã cũng được, đừng cướp anh Bạc Ngôn của tôi!”


Cô ta như phát điên, vừa khóc vừa nói những câu chẳng đâu vào đâu.


Từ những lời cô ta nói, tôi dần hiểu vì sao cô ta luôn căm ghét tôi.


Thì ra — ngày còn học cấp ba, chính Kỷ Bạc Ngôn từng nhờ cô ấy chuyển lời cho tôi vì hai đứa tôi học cùng lớp.


Khi đó, cô ta đã thích Kỷ Bạc Ngôn, nên vô cùng chướng mắt tôi —một người không "xứng đáng" như tôi lại có thể liên quan đến người trong giới của họ.


Cô ta lén điều tra sở thích của tôi, cố tình tiếp cận, kết thân để lấy thông tin.


Sau đó cố ý tác hợp tôi và Kỷ Thanh Dã, vì biết tôi thích anh ta.

Để tôi đến với người khác, và vĩnh viễn không còn khả năng đến gần Kỷ Bạc Ngôn.


Tôi thật sự… kinh ngạc.


Cũng không biết nên cười hay thương hại cho cô ta.

 


16.


"Tại sao mày không chet đi hả!"


Lý Thiến Thiến đột nhiên lao đến, dùng hai tay ghì chặt cổ tôi, ánh mắt điên loạn, mặt mày méo mó.


Tôi không ngờ… chỉ là đứng cạnh Kỷ Bạc Ngôn thôi mà cũng khiến cô ta phát điên đến thế.

Huống hồ, giữa tôi và anh ấy còn chưa từng bắt đầu gì cả.


Tôi nghẹn thở, không khí không thể vào phổi.

Trong đầu tôi xoay mòng mòng, gấp rút nghĩ cách thoát thân khỏi tay con điên này.


Đột nhiên, tôi bừng tỉnh ý tưởng, liền hét lớn về phía sau cô ta:


"Kỷ Bạc Ngôn, anh đến rồi à?"


Lý Thiến Thiến lập tức buông tay, vội vàng chỉnh lại tóc, quay người lại tươi cười ngọt ngào.


Nhân lúc đó, tôi liền đẩy cửa bỏ chạy.


Vừa vặn đâm sầm vào Kỷ Bạc Ngôn đang tìm tôi — phía sau anh còn có cả Kỷ Thanh Dã.


Đây là lần đầu tiên sau chia tay, tôi chủ động nói chuyện với Kỷ Thanh Dã:


"Anh quản Lý Thiến Thiến lại đi. Đừng để con điên đó xổng ra ngoài phá làng phá xóm nữa."


Đúng là… hết chịu nổi một lũ dở hơi.


Tôi thật không hiểu nổi mình trước kia làm sao có thể vướng vào hai đứa thần kinh này.


Tiền đúng là thứ đáng tin nhất — nó sẽ không phản bội người yêu nó.


Giờ đây, tôi chỉ muốn quay lại và tát thẳng mặt con bé ngốc ngày xưa vì tình mà mù quáng là tôi.


Đàn ông thì sao bằng tiền được chứ?


Kết thúc buổi tiệc, Kỷ Bạc Ngôn tiện đường đưa tôi về.


Trên xe, tôi chần chừ hỏi:


"Anh từng quen tôi từ trước sao?"


Anh không trả lời.

Mãi đến khi xe dừng trước cửa nhà, anh mới chậm rãi nói:


"Lúc nào rảnh, đến nhà tôi chơi nhé. Chu Chu nhớ em lắm."


Tôi khựng người lại. Một bóng dáng nhỏ nhắn hiện ra trong trí nhớ.


Chu Chu là con mèo hoang tôi gặp mỗi chiều tan học thời cấp ba.

 

Vì nó hay líu ríu "nói chuyện" với chim sẻ, nên tôi đặt tên nó là Chu Chu.


Nhà tôi cấm nuôi thú cưng, nên mỗi lần tan học, tôi đều lén mang xúc xích cho nó ăn.


Rồi một ngày, tôi không thấy nó đâu nữa.

Chỉ có một bóng lưng mặc sơ mi trắng đi xa dần trong ngõ nhỏ.

 

Tôi từng buồn rất lâu vì Chu Chu rời đi không lời từ biệt.


“Vậy… khi đó anh nhờ Lý Thiến Thiến truyền lời là để nói với tôi… Chu Chu được anh đem về nuôi sao?”


Anh gật đầu, rồi đưa tôi xem mấy tấm ảnh mới nhất của Chu Chu.


Nhỏ bé ngày nào giờ đã mượt mà béo tốt.


Về đến nhà, trời bất chợt đổ mưa.

Gió thốc vào mái hiên, làm cánh cây trước cửa sột soạt.


“San San, mở cửa đi…”


Tiếng gõ cửa gấp gáp khiến tôi giật mình.


Tôi nhìn qua mắt mèo — Kỷ Thanh Dã.


Anh ướt sũng, tóc mái dính bết vào trán vì nước mưa.


"San San, về nhà với anh được không?"

 

"Không có em, mỗi ngày với anh đều khổ sở vô cùng."


"Anh từng nghĩ mình không yêu em. Nhưng không ngờ, từ lúc nào anh đã yêu em, chỉ là… anh không nhận ra."


"Anh là đồ khốn thật, nhưng đêm nào anh cũng mơ về những ngày còn bên em..."


...


Anh đứng đó, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào, cố gắng lay động lòng tôi.


"Anh còn mang theo chiếc khăn em đan… anh thật sự hối hận rồi. Anh không muốn mất em."


Tôi không mở cửa. Cũng không trả lời.


Chỉ lặng lẽ… gọi cảnh sát.


Tôi sẽ không bao giờ bị lừa thêm lần nữa.

Càng không cho bất kỳ ai cơ hội làm tổn thương tôi lần nào nữa.


Quả nhiên câu này không sai:

“Xót đàn ông… xui cả đời.”

 


17.


Kỷ Thanh Dã bị cưỡng chế đưa ra nước ngoài.

Nghe nói là Kỷ Bạc Ngôn đích thân ra lệnh, còn không cho phép anh ta trở lại trong thời gian ngắn.


Trước khi đi, hai anh em còn đánh nhau một trận, tất nhiên — Kỷ Thanh Dã thua thảm.


Lý Thiến Thiến cũng bị "đóng gói" gửi theo cùng chuyến bay ra nước ngoài với anh ta.


Còn tôi — công ty ngày càng phát triển, danh tiếng ngày càng vang xa.


Nhờ những điều học được từ Kỷ Bạc Ngôn, tôi bươn chải trên thương trường ngày càng vững vàng.


Hai năm sau, công ty của tôi niêm yết tại nước ngoài.


Tôi trở thành nữ doanh nhân có tiếng, được xếp ngang hàng với Kỷ Bạc Ngôn trong giới thương nhân thủ đô.


Mọi người không còn gọi tôi là "Cô Lộc" nữa.

Mà là "Tổng giám đốc Lộc".


Những “bạn bè” ngày trước từng cười nhạo, giờ đều cười nịnh, cúi đầu xin cơ hội hợp tác.


Tôi nhìn từng gương mặt đó… nhớ lại ánh mắt coi thường, khinh khỉnh năm xưa của bọn họ.


Họ từng nghĩ:

Tôi rời khỏi Kỷ Thanh Dã rồi, sẽ chẳng làm nên trò trống gì.


Nhưng họ không ngờ… tôi thật sự thành công.


Tôi dựa vào chính mình, từng bước một, leo lên đỉnh kim tự tháp.


Không trách được vì sao…

Ai cũng khao khát quyền lực.


Bởi vì, nhìn người khác từ trên cao xuống — cảm giác ấy thật sự… rất khác biệt.

 


18.


Kỷ Bạc Ngôn lại một lần nữa mời tôi đến nhà chơi.


Tôi lại từ chối.


Tôi cứ nghĩ anh sẽ vì thế mà giận, nhưng không.


Anh là người đàn ông kiểm soát cảm xúc tốt nhất mà tôi từng gặp.


Anh mỉm cười, nói:


“Không sao cả, lần sau cũng được. Tôi có thể chụp thêm vài tấm ảnh của Chu Chu gửi cho em.”


Anh biết rõ — thật ra tôi rất muốn gặp Chu Chu.


Cũng như tôi biết — anh thích tôi.


Nhưng tôi… vẫn chưa đủ dũng khí để bước vào một mối quan hệ mới.


Vậy mà anh chẳng nản lòng, mỗi ngày vẫn đều đặn gửi cho tôi một bó hoa hồng.


Tôi từng hỏi anh, tại sao nhất định phải là hoa hồng?


Anh đáp:


“Tôi từng thấy một đóa hồng héo rũ, yếu ớt gần như tàn úa. Nhưng dưới bàn tay chăm sóc tận tình của người trồng hoa, nó từ từ hấp thu dưỡng chất, không bỏ lỡ cơ hội nào để hồi sinh, cuối cùng nở rộ rực rỡ — diễm lệ vô cùng.”


Tôi sao có thể không hiểu…

Anh đang mượn hoa để nói tôi.


Tôi mang bó hoa về, chuẩn bị cắm vào bình.


Chợt phát hiện trong hoa có một tấm thiệp nhỏ.


Trên đó viết:


“Yêu một người, cũng giống như chăm một bông hoa.”


Tôi trầm ngâm hồi lâu, rồi cầm điện thoại, bấm gọi cho anh:


“Anh từng nói… Chu Chu bây giờ biết nhào lộn rồi? Ngày mai dẫn tôi đi gặp nó nhé.”


Anh bật cười, giọng trầm ấm như tiếng cello:


“Được.”

 


19.

– Ngoại truyện: Kỷ Bạc Ngôn –


Tôi từng nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi tẻ nhạt và vô vị như thế.


Cho đến khi… cô ấy xuất hiện.


Lộc San.


Cô ấy lương thiện, chân thành, nụ cười vô cùng rạng rỡ.


Cô ấy thích mèo, có trái tim dịu dàng ấm áp.


Hoàn toàn khác với những người tôi thường tiếp xúc.


Tôi sinh ra đã bị áp đặt kỳ vọng.


Là người thừa kế, tôi luôn sống trong kỷ luật.

Mỗi bước đi đều có người sắp xếp sẵn.


Tôi từng ghen tị với Tiểu Dã.

Cậu ấy là con út, được yêu chiều, được tự do sống theo ý mình.


Còn tôi thì không. Tôi chỉ có thể đi theo con đường người khác đã định.


Có lẽ vì vậy, khi cô ấy — một người rực rỡ và tự do như ánh nắng — bước vào thế giới của tôi, tôi mới không cách nào dứt ra được.


Tôi bắt đầu cảm thấy… cuộc sống này, có thêm màu sắc.


Nhưng rồi cô ấy trở thành bạn gái của Tiểu Dã.


Cô ấy sợ tôi, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi lấy một lần.



Thật ngốc.


Mắt nhìn người của cô ấy, thật sự quá kém.

Tiểu Dã đâu xứng với cô ấy.


May thay… họ chia tay.


Tôi nhận lấy đóa hồng kiên cường không chịu khuất phục ấy, dốc lòng nuôi dưỡng, chăm sóc.


Và rồi, tôi có cơ hội ở lại bên cạnh cô ấy.


Người ta nói:

Yêu một người cũng như chăm một đóa hoa.


Tôi cũng vậy.


Tôi như người làm vườn, lặng lẽ cung cấp dưỡng chất — và cô ấy, tự mình vươn lên mạnh mẽ.


Cuối cùng, cô ấy trở thành một đóa hồng kiêu hãnh,

bén rễ trên vùng đất của riêng mình, nở rộ lộng lẫy dưới ánh mặt trời.

Loading...