Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tình Yêu Khó Phai - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:24:12

6
Trần Tự Bạch lái xe vững.

Tốc độ nhanh.

, đến khi về đến nhà , cả hai đều ít nhiều mưa tạt ướt.

Tôi trong thang máy, ấn nút lên tầng.

Nhìn Trần Tự Bạch đang ngoài — những đường nét góc cạnh rõ ràng, tóc rối do tháo mũ bảo hiểm, vẻ lạnh lùng xen chút phong lưu thuộc về .

Chiếc áo ba lỗ ướt dính lỏng lẻo , cơ bụng hiện lên lờ mờ.

Trong lúc bốn mắt , cánh cửa thang máy chậm rãi khép .

Tôi tùy ý lên tiếng, giọng nhẹ tênh:

“Trần Tự Bạch, lên nhà tránh mưa một lát ?”

Xung quanh yên lặng, hồi đáp.

Bất chợt…

—Rầm!

Ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép , một bàn tay khô ráo, mạnh mẽ vươn giữ chặt mép cửa, mang theo chút run rẩy.

Ánh mắt đen láy của Trần Tự Bạch cuộn đầy cảm xúc.

Vành tai ửng đỏ.

Tôi bật , lùi sang một bước, chừa trống cho .

Vào nhà, bật đèn lên, :

“Anh tắm luôn, chỉ lau bằng khăn?”

Tôi liếc cửa sổ, cơn mưa đột ngột e là còn lâu mới tạnh.

“Khăn là .”

Trần Tự Bạch nguyên ở bậc cửa, bước trong như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân khỏi vượt quá ranh giới nào đó.

Như một quý ông lịch thiệp.

Tôi , bất giác bật :

“Lúc gửi tin nhắn cho , cũng mang vẻ mặt ?”

“Dám theo về nhà, nhưng dám cởi đồ mặt ?”

Cánh tay Trần Tự Bạch siết chặt, ánh đèn rơi xuống lông mày , tạo nên một vùng bóng đổ đầy căng thẳng.

Tôi rót một ly nước, tựa mép bàn, ánh mắt chầm chậm lướt qua thân :

“Trần Tự Bạch, từ nhỏ đến giờ chỉ thích những thứ nhất.”

Trần Tự Bạch ngẩng mắt , ánh mắt khẽ dao động, rõ ràng đã hiểu điều .

Tiếng sấm nổ vang.

Anh bước từng bước đến gần , dứt khoát cởi bỏ chiếc áo ba lỗ đang dính sát .

Trên cổ là một sợi dây đỏ, vòng qua yết hầu đang chuyển động, rủ xuống xương quai xanh — nơi treo một chiếc bùa bình an nhỏ xíu.

Ánh mắt trượt theo đường dây đó, dừng ở cơ bụng săn chắc và vòng eo rắn rỏi mượt mà.

Chớp mắt, đã mặt , cúi , một tay chống lên mép bàn, giam trong vòng tay rắn chắc:

“Vừa ý , tiểu thư Lâm?”

Hơi thở lướt qua bên tai , mang theo thấp thỏm và khát khao.

Tôi nghiêng đầu, khẽ nâng mí mắt, chậm rãi xuống trong cái chăm chú của .

Cho đến khi…

Đôi mắt bất ngờ che , mọi thứ chìm bóng tối.

Tôi thấy giọng khàn khàn, nghèn nghẹn của Trần Tự Bạch:

“Tôi làm bạn trai của em, để làm mấy chuyện thế …”

Sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy về phía phòng tắm.

7
Khi Trần Tự Bạch bước , đã sớm tắm xong trong phòng tắm còn .

“Anh tắm gì mà lâu , Trần Tự Bạch?”

Tôi cạnh bàn uống nước, đàn ông nửa trần trụi, tóc còn ướt rủ gáy.

Ánh mắt khẽ hạ xuống.

Cúi , vòng tay ôm lấy , nhẹ nhàng đặt xuống ghế sofa, cúi xuống giúp xỏ đôi dép đá sang một bên.

Sao chẳng chút ấm nào .

Tôi còn đang nghĩ ngợi, thì thấy ánh mắt dừng ở xương quai xanh của , tay đang nắm cổ chân cũng khẽ run.

“Sao thế?”

Tôi , khẽ hỏi.

Ngực phập phồng trong một thoáng, nhanh chóng trở vẻ bình tĩnh thường ngày:

“Không gì. Em đói ?”

“Không đói. Trong tủ lạnh dưa hấu, mang .”

Tôi rúc sofa, đổi một tư thế thoải mái hơn.

Trần Tự Bạch lấy một chiếc gối, đặt lưng , bếp.

Tôi bóng lưng trầm lặng của , trong đầu hiện lên ánh mắt — như một chú chó con chủ nhân bỏ rơi.

Trong lúc đang thắc mắc, dòng bình luận hiện lên:

【Trần Tự Bạch ngốc hả? Không đó là do cô tự gãi ?】

【Ha ha ha, trong cuộc lúc nào cũng lú mà.】

【Trần Tự Bạch: Không cả, khác chỉ là khách qua đường, còn mới là mái nhà của cô .】

Gì mà kỳ cục thế biết.

Tôi thầm than đến gương thân — dấu vết ửng đỏ lộ rõ nơi xương quai xanh, là do gãi khi thấy ngứa.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ vết đỏ, cúi sát gương.

Sau lưng vang lên tiếng động, .

Trần Tự Bạch đang bưng dĩa dưa hấu mới cắt, ánh mắt , khóe mắt ửng đỏ, trong con ngươi dường như đọng nước.

Một lúc lâu , mới gượng :

“Ăn dưa hấu .”

Tôi cắn một miếng, mở miệng:

“Trần Tự Bạch, cái dấu là…”

“Mưa tạnh .”

Trần Tự Bạch dịu dàng cắt ngang lời .

Nhìn bằng ánh mắt như đang cầu xin.

Rồi vội vàng thay bộ đồ khô, cầm theo túi rác rời khỏi nhà .

8
Buổi học hôm , gục ở hàng ghế cuối lớp, đang ngủ gật.

Trong cơn mơ màng, bên cạnh vang lên âm thanh khẽ khàng.

Ai đó nhẹ nhàng đắp lên một chiếc áo khoác.

Hơi ấm dần truyền sang da thịt.

Tôi lim dim mắt sang, thấy Trần Tự Bạch đang tập trung màn hình máy tính.

Ngón tay lướt bàn phím như bay.

“Cảm ơn.”

Nói xong câu , tiếp tục ngủ.

Chuông tan học vang lên, Tần Nhiễm và Giang Khấp lập tức phô trương xông lớp.

“A Mơ, chơi , tớ tìm một nhà hàng trang trí cực xịn!”

“Ủa? Cậu cũng học ở Đại học A hả?”

Tần Nhiễm chằm chằm Trần Tự Bạch, ánh mắt bùng cháy nhiệt huyết của một yêu tác phẩm nghệ thuật.

Trần Tự Bạch gập máy tính, lễ độ gật đầu chào Tần Nhiễm.

Tôi thẳng dậy, đưa áo khoác cho .

Ánh mắt lướt nhẹ qua Giang Khấp đang cúi đầu đặt bàn ăn, chậm rãi nhận lấy áo.

Tần Nhiễm đưa mắt đảo qua giữa và Trần Tự Bạch, đuôi mày khẽ nhướng.

sang , đưa tay :

“Chào bạn, chúng làm quen nhé.”

“Tôi là Tần Nhiễm, là một nhiếp ảnh gia.”

“Muốn mời bạn làm mẫu, lương theo giờ cao.”

“Cân nhắc chút ?”

Trần Tự Bạch lịch sự bắt tay nửa vời:

“Xin , còn việc khác.”

Sau đó cầm máy tính, dậy rời khỏi lớp.

Tần Nhiễm thở dài, giơ tay chạm :

“A Mơ , từng đồng ý với tớ sẽ làm mẫu một lần mà, tớ còn định chụp một bộ ảnh đôi cơ.”

“Giờ tìm bạn nam nào phù hợp cả, rầu chết mất.”

Khóe miệng giật giật.

Tôi bao giờ đồng ý làm mẫu với cô ?

Giang Khấp cuối cùng cũng đặt bàn xong, thấy liền hớn hở chen :

“Cái mà cũng khó tìm ? Tôi chẳng mẫu lý tưởng đây ?”

“Tôi và A Mơ, nhan sắc tuyệt phối, trời sinh một cặp!”

Tôi và Tần Nhiễm cùng lúc trợn trắng mắt, đang định phản bác.

Thì một bóng đen bao phủ cả .

Trần Tự Bạch .

Anh mím môi, Tần Nhiễm:

“Trả lương ngay tại chỗ chứ?”

Đôi mắt hồ ly của Tần Nhiễm nheo , nở nụ thắng lợi:

“Dĩ nhiên .”

9
“Trần Tự Bạch, Lâm Mơ độc ? Sao xa cô ?”

“Lại gần chút! Lâm Mơ, khoác tay !”

“Tôi chụp ảnh đôi, ảnh thẻ nhé!”

Tần Nhiễm tay cầm máy ảnh, tay chỉ huy và Trần Tự Bạch như đạo diễn.

Tôi vươn tay ôm lấy cổ , kéo cúi xuống sát , đầu mũi hai chỉ cách vài centimet.

Giọng hạ thấp:

“Lương cao trả ngay, mà còn chuyên nghiệp ?”

Trần Tự Bạch quỳ một gối mặt , tay nắm cổ chân , siết :

“Không vì tiền.”

Tôi khẽ “ồ” lên, lười biếng liếc Giang Khấp đang bên mặt lạnh như băng, chậm rãi :

“Trần Tự Bạch, tay run đấy. Sợ Giang Khấp ?”

Giọng cố tình kéo dài, trêu chọc.

Lực mắt cá chân bỗng siết chặt, nhanh chóng buông lỏng, mang theo sự luyến tiếc và sợ làm đau.

“A Mơ, Trần Tự Bạch, đổi tư thế.”

Tần Nhiễm đeo máy ảnh làm vài động tác tay với chúng .

Trần Tự Bạch chuyển phía , hai tay vòng qua eo, kéo lòng, cằm tựa lên vai .

Mùi hương dịu nhẹ bao trùm lấy .

“Khoan, ảnh đôi mà cần gần gũi đến ?”

“Lâm Mơ, Tần Nhiễm nắm thóp gì ?”

Giang Khấp bật dậy khỏi ghế, mặt mày u ám.

Trong lúc cãi , cảm nhận phía cổ rơi xuống một nụ hôn nhẹ.

Hơi thở nóng hổi lướt qua da thịt, khiến rùng .

“Tôi sợ Giang Khấp. Tôi chỉ sợ em khó xử.”

Giọng Trần Tự Bạch trầm thấp, nhẹ nhàng.

Mang theo nuông chiều và mê hoặc.

10
Chụp xong ba bộ đồ, trời cũng đã sang chiều.

“Kết thúc , vất vả quá. Tớ mời mọi ăn một bữa.”

“Đi cái chỗ mà Giang Khấp đặt bàn .”

Tần Nhiễm cất máy ảnh, mày mắt rạng rỡ.

“Làm công, lòng xem nhẹ.”

Giang Khấp đến phía chúng , tặng mỗi một thành ngữ đầy oán trách.

Rồi lưng gọi điện cho nhà hàng, xác nhận thực đơn.

“Trần Tự Bạch thích đấy.”

Tần Nhiễm hất tóc, híp mắt về phía cửa phòng thay đồ đang đóng kín.

“Tớ biết.”

Tôi mỉm với cô .

Tần Nhiễm , thẳng một lúc nhún vai tỏ vẻ hiểu rõ:

“Cậu cũng hứng thú với .”

, là hứng thú — nhưng vẫn tới mức gọi là thích.

Tôi nhướng mày, gì, liếc đồng hồ điện thoại:

“Tớ đây.”

“Đi ? Không ăn nữa ?”

“Hôm nay là cuối tháng.”

Tôi giơ điện thoại lên cho Tần Nhiễm xem.

Mỗi cuối tháng, trở về biệt thự nhà họ Lâm dùng bữa cơm gia đình, diễn tròn vai trong vở kịch nhà hòa thuận, là một quy tắc bất thành văn của gia đình .

11
Bàn ăn dài.

Người giúp việc phục vụ rượu, bày biện món ăn đấy, bước phát tiếng động, nét mặt cũng vô cảm.

Khiến căn biệt thự nhà họ Lâm vốn lạnh lẽo càng thêm tẻ nhạt.

Tôi ông nội đang ở vị trí chủ tọa, nét mặt nghiêm nghị, liếc sang cha mẹ — ngoài mặt hòa thuận, trong lòng cách biệt.

Tôi là sản phẩm của một cuộc hôn nhân chính trị.

Từ lúc sinh đã bỏ rơi trong căn nhà rộng lớn .

Đi học, ốm đau, nhập viện — chẳng ai hỏi han.

Chỉ mỗi cuối tháng là gặp họ, để diễn một màn kịch gia đình hạnh phúc.

Giúp họ giữ thể diện, khiến ngoài tin rằng nhà họ Lâm hòa hợp, vợ chồng ân ái.

Tôi đã sống như suốt 19 năm.

Thế mà hiểu , hôm nay thấy… khó chịu.

Trong lúc đang suy nghĩ, dòng bình luận quen thuộc xuất hiện:

【Trời ơi, bầu khí nghiêm túc khiến thấy sợ đấy.】

hình như nữ chính từng kể với Trần Tự Bạch về gia đình .】

【Về nữ chính gần như về nhà họ Lâm nữa.】

【Lúc đó là kết hôn vì lợi ích, nên chắc chắn kể nhiều với .】

Tôi những dòng chữ đó, khẽ mím môi.

Có lẽ cố ý giấu, chỉ là lúc đã quá quen với điều , nên thấy gì bất thường nữa.

Tôi lấy điện thoại , tìm đến khung trò chuyện với Trần Tự Bạch.

Nhìn giao diện nhắn tin trống trơn.

Tôi gõ ba chữ:

【Đang làm gì?】

Tin nhắn bên phản hồi nhanh:

【Đang làm bài tập.】

Kèm theo một bức ảnh.

Bàn tay to lớn của đặt bàn phím máy tính, gân tay nổi rõ.

Khiến nhớ đến khoảnh khắc lướt tay qua thân xe khi kiểm tra, chậm rãi và tập trung.

Lông mi khẽ run, gõ tiếp:

【Tôi đói.】

Khung chat hiện liên tục dòng chữ “đang nhập…”

Khóe môi cong lên, nở một nụ trêu chọc.

Như thể đang chọc một chú cún con.

Tôi rộng lượng gõ thêm mấy chữ:

【Đói quá, đến nhà nấu cơm ?】

Bên im lặng thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi trả lời một chữ:

【Được.】

【Cần món thích ?】

【Tôi biết.】

Loading...