Tô Dung Nguyệt
Chương 4
10.
Dưới cái nhìn của Thẩm đại nhân, ta quấn cặn thuốc của Dương Oánh Oánh lại : “Cái nút này quá xấu rồi.”
Bàn tay của hắn đưa lên má ta, béo hai cái má bánh bao của ta: “Đừng lo lắng, ta sẽ không lấy m//ạng ngươi đâu, ta chỉ trêu chọc ngươi chút thôi.”
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng khí thế vừa rồi của hắn dường như sẽ bóp chet ta bất cứ lúc nào.
Ta gượng cười: “Thuốc của Dương tiểu thư rất tốt, có tác dụng bổ âm dưỡng huyết.”
Là một toa thuốc tốt tên là “Như Thuỷ”, chuyên dùng cho nữ tử để điều dưỡng. Chỉ trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng về lâu dài, nữ tử sẽ khó cầm m//áu, còn có nguy cơ xuất huyết.
Ta chỉ giả vờ như không biết, dù sao nếu biết thì rất dễ chet sớm.
Lưu thái y đứng sang một bên, nhìn chằm chằm vào ta, ông ấy vừa rời đi, ta lại gặp ngay phải Thẩm đại nhân, ta ngượng ngùng xin lỗi: “Ta thấy khí sắc Thái tử rất tốt, nên tò mò không biết bá phụ đã kê cho điện hạ phương thuốc gì, muốn học trộm một chút bản lĩnh, nhưng lại vô tình…”
Chuyện nhìn trộm cặn thuốc cũng không phải chuyện lớn gì.
Lưu thái y vuốt râu, nhìn chằm chằm ta, nước dãi bay tứ tung.
Thẩm đại nhân xua tay ngắt lời ông ta: “Tô tiểu thư ham học hỏi, thật đáng khen.”
Ta còn tưởng hắn định đưa cho ta thứ gì đó để ăn nhưng không biết hắn nhặt thước gõ gõ mạnh vào tay ta.
Ta nhăn mũi rút tay lại, cố nịnh nọt: “Tạ ơn Thẩm đại nhân ban thưởng. Đó là phần thưởng tuyệt vời.”
Hắn cố nén cười, nhưng có lẽ hắn cũng thấy mặt ta thấy dày, nên cũng thả cho ta đi.
Trời đã gần tối, bầu trời tối sầm, do mưa lớn trên đường không có người đi bộ.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau, quay lại thì thấy một chiếc xe ngựa đang lao nhanh trong màn mưa.
Phu xe là một người nam tử to lớn mặc áo mưa, vung vẩy cây roi với vẻ mặt đầy sát khí. Ta tăng tốc, vứt ô và chạy về phía trước.
Tuy nhiên, tất cả các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa và ta không còn nơi nào để trốn.
Một đôi tay túm lấy y phục của ta, ném ta vào xe ngựa, ta choáng váng, khi tỉnh lại thì đã ra khỏi cổng thành.
Trong xe còn có một nam tử cầm d//ao găm, ở bên ngoài hét lên: “Nữ tử này thật xinh đẹp! Nhanh chóng tìm một miếu hoang, xử lý xong chúng ta sẽ đưa ả đi gặp Diêm Vương!”
Nhìn tư thế này, hẳn là có người muốn mua m//ạng của ta.
Ta nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: “Các người muốn bao nhiêu mới chịu thả ta ra? Ai đã thuê các ngươi? Ta có thể trả gấp đôi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc. Ta đây đã nhận được tử lệnh, ngươi hiểu không?”
Hắn ta ngồi xổm xuống, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên mặt ta, hạ ánh mắt xuống chiếc cổ áo hơi lỏng của ta: “Hay là tận hưởng khoái cảm trước nhé? Nếu ngươi ngoan ngoãn, có thể vui vẻ một chút trước khi chet.”
Ta cảm thấy buồn nôn, im lặng. Thấy ta không nói gì, hắn tưởng ta đã sợ đến mất trí.
Nam tử đó đang đè lên ta, vừa vùi đầu vào cổ ta thì đột nhiên có tiếng ngựa hí, sau đó xe ngựa đột nhiên dừng lại. “Chuyện gì thế này…”
Hắn có chút bực bội ngẩng đầu lên, ta canh đúng lúc, nắm lấy con d//ao giấu trong tay áo, giơ dao lên cứa một nhát, cổ họng đầy m//áu.
11.
Khi Thẩm đại nhân mở rèm, ta vừa đẩy nam tử đó ra, trên mặt đầy m//áu đứng dậy.
Rõ ràng là hắn đang sửng sốt, giọng nói của hắn vang lên theo tiếng mưa đều đều: “Ngươi cũng có bản lĩnh đấy.”
Không phải là ta có năng lực, mà là ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bản chất ta rất nhạy cảm. Hai kẻ này đã theo dõi ta mấy ngày rồi.
Ta nghểnh cổ nhìn lên, nam tử to lớn mặc áo mưa lái xe ngã xuống bùn, phản chiếu một vũng m//áu.
“Sao ngài lại ở đây, Thẩm đại nhân?” Ta lau sạch con d//ao rồi cất vào hộp đồ.
“Đồ đạc của ngươi quên ở Thái y viện. Khi ta đuổi theo ngươi, thì thấy ngươi bị bắt đi.”
Hắn ném một cái trâm ngọc vào trong xe, ta nhặt lên nhìn kỹ, không phải của ta!
Thẩm đại nhân lôi th//i th//ể của nam tử bên cạnh ra khỏi xe, chân dài nhảy vào. Bên ngoài trời đang mưa to, tối dần nên ta không thể đi bộ được.
Cỗ xe không lớn nhưng hắn lại nhất quyết chen vào ngồi cùng ta. Một nam một nữ, không có củi để nhóm lửa, bởi vì Thẩm đại nhân thật sự ướt như chuột lột.
Hắn có chút không kiên nhẫn, đưa tay cởi quần áo, cởi bỏ phần thân trên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Ngay cả trong bóng tối, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những cơ bắp cân đối của hắn, thậm chí ta còn có thể cảm nhận được một chút hơi nóng tỏa ra từ làn da của hắn.
“Ta không phiền đâu.” Hắn hỏi lại ta sau khi cởi quần áo. “Ngươi có phiền không?”
Ta đưa tay mở rèm, gió lạnh thổi vào, ta nghe hắn bất mãn thở dài: “Ngươi không làm gì được ta đâu.”
Hắn kéo tay ta, nắm chặt không buông.
“Ngươi hãy sưởi ấm cho ta.” Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, không có vẻ nghiêm túc thường ngày. Hắn có chút ngượng ngùng và nũng nịu khiến ta đỏ mặt.
Ta nhấc tay hắn lên, lấy trong hộp thuốc ra hai viên kẹo gừng chống lạnh đưa cho hắn. Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ta hồi lâu: “Ta không thích gừng…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, ta đã dùng tay nhét viên kẹo vào miệng hắn.
“Ta không còn nhiệt độ cơ thể nào để chia sẻ với ngài nữa.”
Ta ôm chân co rúm lại, trong đầu tràn ngập tử lệnh mà tên lưu manh vừa rồi nói.
Nghĩ kỹ lại, điều duy nhất có thể giet chet ta chính là cảm giác mạch đập của Lý Cẩn rối loạn.
Nếu bá phụ biết chuyện, nhất định sẽ giet người diệt khẩu vì lo lắng sự việc sẽ xảy ra.
Điều này chỉ giải thích tại sao hộp đựng thuốc cặn của Lý Cẩn lại không có gì bất thường.
Nhưng chuyện này ta còn chưa nói cho ai biết, sao bá phụ lại biết chuyện này? Trong lòng ta mơ hồ đoán được, nhưng lại không thể tin được…
Thẩm đại nhân nhổ kẹo gừng trong miệng, ta quay mặt trừng mắt nhìn hắn. Hắn không vui nói: “Ta thật sự không ăn được, mùi của nó khiến ta buồn nôn…”
Ta đột nhiên xoay người, đẩy hắn xuống đất, ngồi lên người hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, ta chạm vào chiếc thắt lưng vàng của hắn, cố gắng làm ra vẻ đáng thương hơn: “Vậy để ta sưởi ấm cho ngài nhé?”
Vẻ mặt hắn cứng đờ, khi hắn định nói, ta đã ghé sát vào mặt hắn, nhỏ giọng nói bên tai: “Thẩm Phù Xuyên, ngài cưới ta đi. Đến lúc đó, ngài giet người, ta sẽ đưa d//ao cho ngài.”
12.
Trong những ngày hẹn hò của ta và Thẩm Phù xuyên, hắn đều đi một mình, thậm chí không có nổi một nha hoàn bên cạnh.
Ai có thể ngờ rằng đường đường là một Quốc công gia, cánh tay phải của Thánh thượng lại không có nổi một người bên gối.
Thẩm gia thịnh vượng, đông con nhiều cháu. Lúc đầu, ta chỉ nghĩ hắn là một là một thanh niên nhàn tản nào đó.
Sau đó ta phát hiện ra rằng hắn là người duy nhất hỏi thăm sức khỏe của lão thái quân khi chúng ta gặp mặt. Nhi tử ruột của Lão thái quân chỉ có duy nhất vị quốc công gia này thôi.
Hôm nay ta có thể xác nhận danh tính của Thẩm Phù Xuyên vì hắn đã hỏi ta trước đó, nói rằng Quốc công gia thích ăn cua nhưng không bao giờ ăn gừng, và điều này có gây ra vấn đề sức khỏe do hàn khí không.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm tiên sinh trẻ tuổi này lại là Quốc công thâm trầm, tuổi gần ba mươi.
“Không thú vị, ta muốn chơi thêm một lúc nữa.” Thẩm Phúc Xuyên đỡ eo ta đứng dậy, ta liền ngã vào lòng hắn.
Hắn ngẩng đầu cười hỏi ta: “Nàng thật sự muốn gả cho ta sao? Nàng không sợ ta khắc thê sao?”
“Ngài không khắc thê. Ngài chỉ muốn m//ạng của Dương Oánh Oánh thôi.”
Người ta đồn rằng Dương tướng quân có ý muốn gả nữ nhi duy nhất của mình cho Thẩm quốc công, Thẩm Phù Xuyên lại cấu kết với Lưu thái y để cho Dương Oánh Oánh uống Ngọc Thủy, có lẽ là vì hắn muốn khiến nàng sảy thai mà chet sau khi thành thân.
Dương tướng quân cả đời có ba con trai và một con gái, một con trai chet trên chiến trường, một người thì nghiện thuốc, con út mới mười tuổi, sức khỏe yếu kém.
Nếu Dương Oánh Oánh, người liên hôn mà chet đi, Dương tướng quân, người công cao át chủ, có lẽ từ nay về sau sẽ bị tổn hại nặng nề mà sa sút.
Dương Oánh Oánh vô tội, nhưng Thẩm Phù Xuyên lại luôn trung thành với Thánh thượng, quân bắt thần tử, thần bất tử, bất trung.
“Thành thật mà nói, ta rất thích nàng có thể tàn nhẫn để mặc cái chet của Dương Oánh Oánh. Nếu nàng sẵn lòng, có thể đợi vài năm cho đến khi Dương Oánh Oánh mất, rồi lấy thân phận kế thê nhập phủ.”
Vẫn biết những âm mưu quỷ kế trong triều đình là chuyện thường tình nhưng chính tai ta nghe thấy vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hiền nhân mà ta từng diện kiến có khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt hiền lành, vẻ mặt ôn hoà, nhưng hiền nhân mà Thẩm Phù Xuyên trung thành lại tàn nhẫn, m//áu lạnh, sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai lay chuyển hoàng quyền.
Nó làm ta nhớ đến Lý Cẩn, hắn không giống người của hoàng tộc, cũng không giống phụ hoàng của hắn.
Hắn là người đa cảm và yêu mỹ nhân hơn giang sơn. Ta lắc đầu, đẩy hắn ra khỏi đầu mình.
“Ta không thể đợi được nữa.” Ta trực tiếp nói với Thẩm Phù Xuyên.
Hôm nay đã có tử sĩ đến muốn giet ta, chỉ có quan cao hiển quý mới có thể bảo toàn được m//ạng sống của ta, bá phụ không thể nào uy hiếp đến họ, nhưng người đứng sau ông ta thì có.
Hiện giờ ta không thể biết người đó là ai, nhưng chắc chắn đó không phải là người mà ta có thể đánh bại một mình. Ta phải tìm một chống lưng mạnh mẽ càng sớm càng tốt.
Ta cùng Thẩm Phù Xuyên giao thủ, trong mắt dâng lên hắc quang, nói: “Hoàng mệnh không thể trái. Dương Oánh Oánh, ta nhất định phải cưới nàng ta.”
“Chứng minh cái chet của nàng ta không liên quan đến ta, Dương tướng quân sẽ không tìm ra manh mối nào.”
“Nhưng không có nghĩa là ngài phải cưới nàng ta.”
Ta nói thẳng thắn: “Ta có cách để nàng ta chet trong yên lặng.”
Sau khi nói điều này, tim ta run lên. Cuối cùng ta cũng không thể giữ bản thân trong sạch, ta rốt cuộc cũng giơ con d//ao lên, nhắm vào những người vô tội vì tư tâm.
Nếu đúng như vậy thì có gì khác với những kẻ ác đã hại phụ mẫu ta? Ta chợt chùn bước. Đột nhiên ngoài xe có tiếng sấm vang lên, tia chớp làm ta lóa mắt.
Sấm sét như xà sập, lửa cháy và nhà sập nhắc nhở ta nhiều lần… Nếu ta lùi bước, ai sẽ báo thù cho phụ mẫu ta để an ủi linh hồn người đã khuất?!
Ta đang chờ đợi báo ứng của mình, ta sẵn sàng đón nhận nó.
Thẩm Phù Xuyên ngả người ra sau, một tay vuốt mái tóc rối bù của ta, nhỏ giọng nói với ta: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Chờ đợi mãi, thấy ta chán nản không nói gì, hắn cười khúc khích chỉ tay về phía ta, trượt dọc theo má ta đến thắt lưng quanh eo ta, nhẹ nhàng kéo nó ra: “Ta lạnh, nàng không sưởi ấm cho ta sao?”
Ta nuốt khan, run rẩy cởi áo ngoài. đưa tay nhìn hắn qua chiếc đai bụng màu đỏ.
“Còn lại sẽ cho ngài khi chúng ta thành thân.”
Ta xấu hổ đến toàn thân nóng bừng, Thẩm Phù Xuyên ôm chặt lấy ta, toàn thân lạnh buốt.
Hắn khàn giọng tàn nhẫn nói: “Muốn vào Thẩm gia của ta thì có thể, nhưng phải cho ta thấy giá trị của mình. Thê tử của Thẩm Phù Xuyên ta, không thể là kẻ vô dụng.”
Hắn muốn ta giải quyết Dương Oánh Oánh, rồi nói chuyện cưới xin.
Hóa ra tất cả các đại quan đều chỉ muốn lợi dụng ta, muốn ta làm việc cho bọn họ. Nhưng ta không còn cách nào khác, ta chỉ có thể biến mình thành một người hữu ích, ít nhất là để có được sự bảo vệ của hắn.