Tô Khả Trinh
Chương 4
10
Đến phủ của Tiêu Như Phong, quả nhiên ta bị chặn ở ngoài cửa.
Ta giả vờ khóc lóc thảm thiết, liên tục cầu xin, trong lòng đã có tính toán, hiểu rõ bước tiếp theo nên phát huy như thế nào.
Phủ đệ Tiêu gia tọa lạc tại nơi đắc địa trong thành, là nơi tiên đế ban thưởng cho Tiêu lão tướng quân sau khi đại quân bình định phương Bắc.
Tiêu lão tướng quân vẫn luôn thân cận với dân chúng, cho nên bên ngoài phủ đệ Tiêu gia, xe cộ tấp nập, người qua lại đông đúc.
Ta loạng choạng đi đi lại lại trước cửa Tiêu phủ, đột nhiên ngã vật xuống bậc đá trước cửa, dùng hết mười phần sức lực, khóc lóc thảm thiết.
“Thế tử Tiêu gia ngang ngược vô lối, bắt bớ dân lành, ép người lương thiện làm nghề ô uế!”
Tiếng kêu của ta quả nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người dân.
Ta cầm khăn tay tiếp tục lau những giọt nước mắt cố nặn ra: “Phu quân của ta là Thẩm Húc, là thám hoa lang do đương kim thánh thượng đích thân chỉ điểm, là tu soạn của Hàn lâm viện, Tiêu thế tử lại vu cho chàng tội danh không có, bắt chàng từ trong nhà đi giam giữ!”
“Trời xanh lồng lộng, phu quân của ta số khổ, đã bị giam giữ ba ngày ba đêm! Nghe nói Tiêu thế tử ăn thịt người không nhả xương, giờ phút này e rằng phu quân của ta đã bị hắn…”
“Phu quân, thiếp hiểu rằng, cho dù chàng có thể sống sót bước ra khỏi Tiêu phủ, cũng tuyệt đối không còn mặt mũi nào để sống tiếp, vậy thì thiếp sẽ đi cùng chàng! Thiếp không sống nữa!”
Diễn xong bộ lời thoại này một cách xuất sắc, ta liền đâm đầu vào con sư tử đá to lớn trước cửa Tiêu phủ.
Lợi dụng lúc mọi người không để ý, ta đập vỡ túi máu chó đã chuẩn bị từ trước, lập tức máu từ trên trán ta chảy xuống như suối.
Ta “Ngất xỉu.” trước cửa Tiêu phủ.
Vở kịch lớn này diễn ra khiến quần chúng có mặt tại đó vô cùng phẫn nộ, cho dù nhắm mắt lại, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi Tiêu Như Phong bằng đủ mọi giọng điệu của những người dân vây xem.
Rất nhanh sau đó, ta đã được người của Tiêu Như Phong phái đến đón đi.
Sau khi được người Tiêu gia đưa đến y quán, quả nhiên Tiêu Như Phong đã ở đó đợi ta.
Hắn nhìn thấy máu chó đầy đầu đầy mặt ta, cười bảo ta quá liều lĩnh.
Ta vừa lau vừa nhắc nhở hắn, diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, tiếp theo phải xem Tiêu thế tử thể hiện rồi.
Như chúng ta đã mưu tính, trận gió tanh mưa máu này do ta gây ra khiến mọi người đều biết, quả nhiên đã khiến ngự sử chú ý.
Ngày hôm sau, Tiêu Như Phong đã bị ngự sử liên hợp nhau luận tội, nhất thời cả triều văn võ đều không có thời gian để tấu trình những bản tấu khác.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức quyết định đích thân thẩm vấn vụ án này.
Tiêu Như Phong và Thẩm Húc bị áp giải vào cung diện thánh, còn ta, cũng bị đưa vào Kim Loan điện với tư cách là nhân chứng quan trọng.
Mưu tính bấy lâu nay, cuối cùng thì vở kịch hay cũng đã chính thức mở màn.
11
Khi ta đến, phiên thẩm vấn vừa mới bắt đầu.
Mấy ngày không gặp, Thẩm Húc đã bị tra tấn đến mức tiều tụy.
Đáng tiếc là Mạnh Hàm không có ở đây, thật muốn cho ả tận mắt chứng kiến bộ dạng của Thẩm Húc hôm nay.
Hắn thấy ta thì vô cùng kích động, mắng ta là ả nữ nhân độc ác, ánh mắt như muốn nuốt sống ta.
Nhưng ta lại nhào đến ôm hắn, khóc lớn: “Phu quân, sao chàng lại thành ra thế này?”
Ta còn tỏ ra muốn liều mạng với Tiêu Như Phong.
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải khen ta một tiếng là hiền lương thục đức.
Cuối cùng, ta cũng bị thái giám khống chế, quỳ trước mặt hoàng đế, liều mạng dập đầu, cầu xin hoàng đế nhất định phải làm chủ cho Thẩm Húc.
Tiêu Như Phong lớn tiếng kêu oan, hắn khẩn cầu ngự sử lui ra, vì vụ án này chỉ là chuyện gia đình của hoàng thượng.
Nhưng ngự sử lại không chịu lui, nói rằng chuyện của hoàng gia không có chuyện nhỏ.
Tiêu Như Phong khó xử nhìn hoàng đế, kiên định nói, nếu ngự sử không lui, hắn sẽ không thể nói ra tình tiết vụ án.
Hắn có ý nhìn Thẩm Húc, nói rằng hay là để Thẩm đại nhân quyết định, có nên để ngự sử ở lại hay không.
Thẩm Húc dập đầu, khẩn cầu ngự sử lui ra.
Nhưng ngự sử không biết là vì tâm lý chuyện của hoàng gia không có chuyện nhỏ, hay là vì tâm lý thích hóng chuyện, kiên quyết không lui.
Ba người họ dây dưa với nhau, sắc mặt hoàng đế càng lúc càng đen, cuối cùng không nhịn được vung tay áo, để ngự sử lui ra trước.
Ngự sử đành phải rời đi.
Cùng với sự ra đi của ngự sử, trong điện ngoài hoàng đế và thái giám thân cận của ông, chỉ còn lại Thẩm Húc, Tiêu Như Phong, Tiêu hoàng hậu và ta.
Có lẽ vì chuyện này liên quan đến hậu cung nên Tiêu hoàng hậu cũng có mặt.
Tiêu Như Phong diễn kịch cho trọn vẹn, lập tức quỳ rạp dưới chân hoàng đế.
Hắn nhìn Thẩm Húc một cách ghê tởm, nói rằng hắn bắt Thẩm Húc đi, quả thật có nguyên nhân vì tư dục, hắn đúng là thèm muốn thân thể của Thẩm Húc. Nhưng nếu không phải vì Thẩm Húc làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho dù có cho hắn tám trăm lá gan, hắn cũng không dám nhục mạ quan viên triều đình.
Thẩm Húc không phục, mở miệng mắng Tiêu Như Phong là súc sinh, quỳ xuống cầu xin hoàng đế làm chủ cho mình.
Tiêu Như Phong cười lạnh một tiếng, lấy bức họa nhỏ trong người ra, ném trước mặt Thẩm Húc.
“Hừ, vậy thì xin Thẩm biên soạn giải thích xem, người trong bức họa này rốt cuộc là ai.”
Thẩm Húc liếc nhìn, hắn như nhìn thấy tử thần, hai mắt đờ đẫn.
Đế hậu có lẽ vì đã từng nhìn thấy bức họa nhỏ này nên sắc mặt rất bình tĩnh.
Nhưng hoàng đế vẫn tỏ ra tức giận như lẽ thường, cầm lấy cây như ý bên cạnh ném về phía Thẩm Húc.
Để Thẩm Húc giải thích.
Cây như ý bằng ngọc đập vào đầu Thẩm Húc, lại rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tiếng ngọc vỡ khiến mọi người có mặt đều im lặng như tờ.
Thẩm Húc máu chảy đầm đìa.
Nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, dập đầu với hoàng đế nói hắn chưa từng nhìn thấy bức họa này, tất cả đều là âm mưu của Tiêu Như Phong và ta.
Hắn trước mặt mọi người, bắt đầu kể lại, ngày thứ hai sau khi thành thân, ta đã hạ thuốc mê hắn, rồi đưa hắn đến phủ của Tiêu Như Phong như thế nào.
Hắn kích động, hai mắt đỏ ngầu, như thể gặp ma.
Hắn kêu oan, cầu xin hoàng đế làm chủ cho hắn, ban chết cho ta, ả nữ nhân độc ác này.
Hoàn toàn không để ý, lúc này ánh mắt mọi người trong điện nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.
Ta giả vờ đau lòng nhìn hắn, hỏi: “Phu quân, chàng có phải điên rồi không? Thiếp một lòng vì chàng mà mưu tính, chàng làm sao có thể đối xử với thiếp như vậy? Cho dù chàng muốn thoát tội, cũng không thể vu khống thiếp như vậy.”
Ta cũng quỳ rạp xuống đất, đối mặt với hoàng đế khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Hoàng thượng, dân phụ và Thẩm Húc là thanh mai trúc mã, hàng xóm láng giềng đều biết, từ nhỏ dân phụ đã thích chàng ấy. Nhà có gì ngon đều nhường cho chàng ấy trước, để chàng ấy yên tâm đèn sách nên gia đình không để chàng ấy động tay vào bất kỳ việc gì.
Gả cho chàng ấy vốn là phúc khí mà dân phụ ngày đêm mong ước, sao có thể ngày thứ hai sau khi thành thân đã trói chàng ấy lại nhét lên giường của người khác?! Huống hồ còn là giường của một người nam nhân?!”
Phu quân của dân phụ là người ngay thẳng nhất, nhất định là Tiêu thế tử đã hành hạ chàng ấy đến phát điên, mới khiến chàng ở đây nói năng lung tung, Hoàng thượng người phải làm chủ cho dân phụ.”
Ta giả vờ cắn xé Tiêu Như Phong.
Tiêu Như Phong cười lạnh nói: “Ngươi không phải là đồ ngốc chứ? Phu quân tốt của ngươi sắp giết chết ngươi rồi, ngươi còn có tâm tư nói xấu ta?!”
Ta khóc lóc thảm thiết, bộ dạng như mất hồn mất vía.
Tiêu hoàng hậu ôn tồn nhắc nhở ta, bảo ta cứ nói hết những gì ta biết, nàng ấy và hoàng đế nhất định sẽ làm chủ cho ta.
Ta nhìn Tiêu hoàng hậu, như một kẻ ngốc nói tuột ra: ” Dân phụ đã nói hết rồi mà, còn phải nói gì nữa?”
Ta hiểu rõ lúc này càng tỏ ra ngốc nghếch, càng có thể chiếm được lòng tin của hoàng đế.
Tiêu hoàng hậu rất hài lòng với màn ứng biến của ta, ý cười lan đến đáy mắt: “Ngươi cứ kể lại xem Như Phong đã đến nhà ngươi như thế nào, rồi lại từ nhà ngươi đưa Thẩm biên soạn đi như thế nào, cứ nói thật là được.”
Ta dừng lại một chút, mới từ từ mở miệng: “Dân phụ ngu dốt, gả vào Thẩm gia mới được ba bốn ngày, hiện tại hãy bắt đầu kể từ đêm tân hôn. Đêm tân hôn, phu quân không động phòng với thiếp, ngược lại một mình nghỉ lại ở thư phòng.”
“Thiếp vừa lo vừa sợ, không biết vì sao mình không được phu quân yêu thương, cả đêm trằn trọc không ngủ được.”
“Sáng sớm hôm sau, thiếp làm xong bữa sáng, đến thư phòng gọi phu quân ra ăn, lại phát hiện phu quân đang đối diện với bức họa trên bàn, đang…”
Ta giả vờ xấu hổ, bộ dạng khó có thể nói nên lời.
Ta tuy không nói rõ nhưng mọi người trong điện đều hiểu ý ta.
Mọi người nhìn Thẩm Húc, ánh mắt đều mang theo sự khinh thường.
Thẩm Húc tức đến mặt đỏ bừng, ngực phập phồng: “Độc phụ, rõ ràng là ngươi vu khống ta!”
Ta lại bò về phía trước hai bước, nói rằng mình từng câu từng chữ đều là sự thật, nếu có nửa câu lừa quân thì để thần sấm trên trời đánh chết.
Dù sao thì chuyện này kiếp trước Thẩm Húc đã từng làm trước mặt ta, không biết đã làm bao nhiêu lần sau lưng ta, cho dù thần linh nghe được lời ta nói, cũng phải phán định ta không lừa quân chủ.
Thẩm Húc tức giận đến phát điên, trong miệng không ngừng phun ra những lời ô uế vu khống ta.
Ta thì khóc không thành tiếng, không thể nói tiếp được nữa.
Thái giám kịp thời bịt miệng Thẩm Húc lại.
Thẩm Húc như một con cừu non chờ bị giết, chỉ có thể phát ra những tiếng ậm ừ.
Hoàng đế ra hiệu cho ta tiếp tục.
Ta lắp bắp nói: “Dân phụ không biết người trong bức họa này là ai nhưng dân phụ vừa gả vào Thẩm gia thì đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng thực sự khó chịu.”
“Vừa khéo hôm đó phu quân có gửi thiếp mời cho Tiêu thế tử, mời Tiêu thế tử vào phủ.”
“Dân phụ tưởng Tiêu thế tử là bạn của phu quân nên đã lén lấy bức họa đó đưa cho Tiêu thế tử xem. Ý của dân phụ là nhờ Tiêu thế tử khuyên nhủ phu quân, dân phụ còn nghĩ, nếu phu quân thực sự thích thì thiếp sẽ làm chủ, nạp vào phủ cùng thiếp làm tỷ muội…”
“Ai ngờ, Tiêu thế tử vừa nhìn thấy bức họa liền biến sắc, vội vàng cất bức họa đi rồi đi tìm phu quân. Kết quả, chàng ấy bị Tiêu thế tử đón về phủ, mấy ngày không về.”
“Vừa khéo có gã sai vặt nhà Thượng thư giao hảo với phu quân đến phủ tìm chàng ấy, dân phụ đã kể chuyện này lại cho gã sai vặt, gã sai vặt lại bảo dân phụ rằng, Tiêu thế tử hắn, hắn thích nam nhân, bảo dân phụ cứ đến Tiêu phủ đòi người, Tiêu thế tử không dám không thả.”
“Những chuyện sau đó, mọi người đều biết…”
Ta nói xong, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng ậm ừ kịch liệt của Thẩm Húc không ngừng.
Ta như một người nữ nhân chỉ lo cho sự an nguy của phu quân, hướng về phía hoàng đế liên tục dập đầu.
Trán truyền đến cảm giác đau rát, chắc là đã sưng rồi.
Nhưng trong lòng ta lại cảm thấy hả hê, bởi vì ta biết, mỗi một tiếng đầu ta dập xuống đều là tiếng chuông báo tử của Thẩm Húc.
Ta vừa dập đầu vừa khóc: “Hoàng thượng, dân phụ không biết bức họa đó rốt cuộc vẽ người con gái nào. Nhưng phu quân của dân phụ chỉ thích một nữ nhân, điều này cũng không đáng chết chứ. Tiêu thế tử lại còn làm nhục chàng ấy như vậy, xin hoàng thượng làm chủ cho dân phụ.”
Ta nói một tràng lời nói tình cảm chân thành, hợp tình hợp lý.
So sánh ra thì lời biện giải của Thẩm Húc lại trở nên nhợt nhạt vô lực.
Ánh mắt hoàng đế nhìn Thẩm Húc đã như nhìn một người chết.
Đúng lúc này, Mạnh Hàm bị dẫn lên.