Tô Tô, Em Là Nữ Chính Của Cuộc Đời Mình - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tô Mạt còn định chen ngang khuyên nhủ...
Tô Tô tiện tay tạt ly rượu đỏ lên mặt ả:
“Còn cô – cái đồ tiểu tam! Muốn leo lên chính thất mà cũng đòi làm màu? Hồi đi học đã là đứa lẳng lơ, lớn lên còn bám dai anh rể! Nếu cô còn mở miệng, tôi sẽ livestream kể hết chuyện cô phá thai lúc vị thành niên!”
Tô Mạt tái mét:
“Chị... chị điên rồi!”
Tô Tô nheo mắt:
“Nếu tôi không điên, thì đã bị các người dồn chết từ lâu rồi!”
Phó Đình Tu tức đến phát run, định xông lên bóp cổ Tô Tô.
Nhưng...
Có tụi tôi ở đây, anh ta nghĩ dễ vậy sao?
Bác Tống cởi giày sẵn sàng ném.
Chị Trương đã móc áo ngực ra thủ sẵn bên tay.
Dì Lưu nhân lúc không ai để ý, lại lần nữa lôi ra một miếng băng vệ sinh còn đầy “nội lực”…
Thiếu chút nữa là nhét vào mồm Tô Mạt!
Phó Đình Tu và Tô Mạt rõ ràng đã nghe danh “hội chị em tử thần” của tụi tôi, chẳng dám manh động nữa.
“Đình Tu ca ca… đi thôi… Mấy bà thím này không chọc nổi, nhưng trốn thì vẫn được mà…” – Tô Mạt kéo tay Phó Đình Tu muốn rút lui.
Tôi đứng phía sau lại gọi to:
“Đi luôn với tiểu tam rồi à? Vậy tiện tay ký cái đơn ly hôn luôn đi. Tôi thấy tiểu tam theo anh không danh không phận cũng tội ghê, anh nhẫn tâm để cô ta làm thiếp à?”
“Hay là… thật ra trong lòng anh vẫn còn Tô Tô, không nỡ ly hôn đúng không?”
“Đáng tiếc là, người như anh – Tô Tô không thèm đâu!”
7
Rời khỏi nhà hàng, chúng tôi cười đến mức… suýt rớt miếng trám răng.
Tô Tô chân thành nói: “Thật sự… nếu không nhờ các chị bênh vực, chắc cả đời em không nói ra được mấy lời đó đâu. Em cảm ơn các chị rất nhiều!”
Nói rồi, cô ấy còn định cúi đầu cảm ơn.
Chúng tôi vội đỡ cô dậy, đưa cho cô một viên “thuốc an tâm”:
“Từ giờ, tụi chị chính là chỗ dựa của em!”
Dì Lưu cầm tờ đơn ly hôn, hỏi Tô Tô đã chắc chắn muốn ly hôn chưa.
Tô Tô gật đầu cái rụp:
“Trước đây là Phó Đình Tu muốn ly hôn, em thì níu kéo, cầu xin, khổ sở lắm… Nhưng giờ em thấy mất mặt lắm rồi, dính mãi vào một người đàn ông không yêu mình có ý nghĩa gì?
Ly hôn là chắc chắn rồi!”
Dì Lưu đảo mắt một vòng, nhét tờ đơn cũ vào túi:
“Con trai chị là luật sư chuyên xử ly hôn, mấy kiểu giấy tờ này chị coi suốt. Tờ đơn của em không ổn đâu, để chị bảo nó soạn lại cái mới – lo cho em lấy được nhiều tiền nhất có thể.”
Tô Tô tính tình đơn thuần, cảm thấy tiền của Phó Đình Tu không liên quan đến mình, chẳng muốn đòi.
Chúng tôi thì không nghĩ vậy:
“Bây giờ em đang bệnh, sau này còn nhiều thứ phải lo. Không cầm ít tiền trong tay thì sống sao cho vui? Nghe tụi chị đi.”
Tô Tô gật đầu lia lịa.
Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, điện thoại vang lên – là từ bệnh viện.
“Chào cô Tô, đã có giường bệnh rồi ạ. Tối nay làm thủ tục nhập viện, sáng mai phẫu thuật.”
Tụi tôi đưa cô đến bệnh viện, hoàn tất giấy tờ, hỏi bác sĩ kỹ các rủi ro. Tô Tô có lo, nhưng không hề sợ. Cô ấy cảm thấy – mình sẽ vượt qua được!
Sáng hôm sau.Tôi và bác Tống canh trực trước cửa phòng phẫu thuật.
Ba tiếng sau. Tô Tô được đẩy về phòng bệnh.
“Em gái à, có đau chỗ nào không? Cứ nói, để chị bấm nút giảm đau cho!”
“Bác sĩ bảo sau mổ phải bổ sung protein. Nồi gà hầm này dù lạt nhưng bổ lắm. Lát phải ăn đấy!”
“Muốn đi vệ sinh thì nói một tiếng, chị đưa bô cho. Cùng là phụ nữ, đừng ngại!”
Chúng tôi nói chuyện không ngừng.
Bác sĩ thấy ồn quá, cuối cùng đuổi hết, chỉ cho tôi ở lại chăm sóc.
Nhưng vài ngày liền… Dì Lưu, chị Trương và mấy người khác không thấy đâu.
Chỉ có bác Tống là ngày ba bữa đem cơm tới, chưa từng lỡ một lần.
Tôi thấy lạ lắm: "Bọn mấy bà này bận gì dữ vậy trời?"
Thì bùm – tin nhắn từ dì Lưu tới:
“Ký rồi ký rồi! Đơn ly hôn ký xong hết rồi!”
“Đợi Tô Tô xuất viện là đi làm thủ tục ly dị được luôn!”
Tôi và Tô Tô há hốc mồm. Lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Dì Lưu hớn hở kể lại chi tiết: “Chị đưa bản hợp đồng cho con chị soạn lại – theo tình hình của Tô Tô, ít nhất cũng chia được 20 triệu. Chị xách đơn đó đi tìm Phó Đình Tu.”
“Tất nhiên – hắn ta là tổng tài có máu mặt, đâu thèm gặp tụi chị!”
“Tụi chị không nói nhiều – xách theo cả hội nhảy quảng trường, dắt mấy ông già bà cả ngồi chình ình trước cổng công ty hắn!”
“Treo băng rôn, đánh trống, livestream... Mấy ông cụ còn là hot TikToker, kéo người xem đông nghịt. Phó Đình Tu hoảng quá gọi công an đòi đuổi.”
“Cả đám nổi máu điên, tụi ông già cởi hết quần áo, chạy vòng vòng, kêu oan khắp phố.”
“Tụi chị cũng hết chịu nổi, kéo sang trụ sở của Tô Mạt – chị ngồi phịch lên người ả, cầm loa la làng: Đây là tiểu tam! Đây là tiểu tam!’”
“Tụi chị còn in hết mấy tin nhắn, hình ảnh Tô Mạt khiêu khích trước đây, phát khắp công ty Tô thị!”
“Chắc tụi bây không xem điện thoại nhỉ? Hot search mấy ngày nay toàn là tụi chị làm loạn đấy!”
“Cuối cùng Phó Đình Tu chịu hết nổi áp lực, đành ký đơn ly hôn!”
Tô Tô nhìn tờ giấy ly hôn, mắt đỏ hoe.
Tôi vội vàng lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc! Khóc nhiều không tốt cho người bệnh đâu!
Ung thư sợ nhất là tâm trạng không tốt!”
Tô Tô hít mũi: “Em không buồn…Em vui quá, xúc động quá nên mới khóc ấy!”
8
Sau khi xuất viện,
Tô Tô vẫn phải trải qua một đợt hóa trị và xạ trị.
Chờ đến khi hết thời gian chờ ly hôn,
dù cơ thể còn yếu, cô cũng tự mình đi thẳng tới cục dân chính.
Vừa cầm tờ giấy ly hôn trên tay,
Tô Tô gần như muốn xoay vòng giữa sân cục luôn.
Phó Đình Tu thấy vậy,
tưởng cô cố tình diễn trò gây sự chú ý, nên châm chọc:
“Bây giờ có hối hận cũng vô ích. Tôi không đời nào tái hôn với cô đâu.”
Tô Tô nghe vậy – mặt ngơ ngác.
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, Tô Mạt đã đứng đợi Phó Đình Tu ngoài cửa.
“Đình Tu ca ca, mọi chuyện xong rồi, chúng ta đi ăn mừng đi. Mừng anh kết thúc cuộc hôn nhân bất hạnh này.”
Tôi và dì Lưu cũng không kém cạnh, vừa đón Tô Tô là tôi hét toáng lên:
“Tô Tô! Mừng em thoát khỏi tên tra nam, chính thức độc thân! Tối nay mình ra bar, gọi mấy anh mẫu cao 1m88 tới chơi tới bến nha!”
Tô Tô phá lên cười thành tiếng. Phó Đình Tu liếc tụi tôi một cái đầy khó chịu, rồi cố ý quay sang Tô Mạt nói: “Không có tố chất thì đến cách giải trí cũng thô thiển.”
Tụi tôi nghe hắn móc méo kiểu “giả sang”, chẳng nể nang gì:
“Ờ há, tụi tôi không có tố chất, có tố chất thì mau chuyển 20 triệu đi kìa!”
“Có tố chất thì đâu có chuyện ăn trong bát ngó trong nồi như anh.”
“Mới ly hôn chưa ráo mực, tiểu tam đã nhao nhao đòi cưới. Ghê chưa!”
Phó Đình Tu và Tô Mạt biết cãi không lại tụi tôi, chỉ còn biết liếc trắng mắt rồi kéo nhau đi.
Mấy ánh mắt đó tụi tôi chẳng buồn để ý – chó sủa mặc chó, chị em tụi tôi sống chill là được.
9
Sau khi Tô Tô ly hôn xong – cuộc sống như đổi sang màu hồng.
Ban ngày: nhảy quảng trường với tụi tôi
Ban đêm: tập nhảy “hai người một cặp”
Sáng: đánh vài vòng mạt chược
Chiều: lẩu cay, xiên nướng, trà sữa
Tối: tụ họp tám chuyện khắp xóm.
Cắn hạt hướng dương, ngồi vỉa hè tám chuyện.
Ngay cả chó đi ngang tụi tôi cũng lôi ra “phân tích lý lịch”.
“Biết chưa, ông già ở khu Xuân Hoa dính vào cô giáo mầm non đấy! Giờ đòi bỏ vợ sống chết vì tình yêu đích thực!”
“Cô giáo mầm non cũng đâu vừa, từng làm ở bar lớn đấy, thủ đoạn đầy mình.
Tội thằng cháu nhỏ, chắc sau này học hành trắc trở lắm…”
Ban đầu Tô Tô chỉ ngồi nghe.
Sau đó… cô ấy bắt đầu góp chuyện – chuyện gì? Chính là… đại hội bóc phốt gia đình mình.
“Cái ông anh trai tôi ấy hả, nhìn đạo mạo lắm, chứ bị bạn gái đá liên tục, ai cũng bảo... anh ta yếu sinh lý.”
“Con nhỏ giả em gái tôi, lúc còn đi học đã chả ra gì, toàn đi với mấy thằng tóc vàng. Rừng cây, nhà nghỉ, chỗ nào cũng in dấu. Mang thai xong còn quay qua mượn tiền tôi đi phá!”
“Bà Tôi ngoại tình, ông Tôi không biết. Gã bồ của bà tôi còn đẹp trai hơn Phó Đình Tu. Nếu ông Tôi không có tiền, bà ấy chắc dọn đi lâu rồi.”
“Còn Phó Đình Tu? Trời ơi, bao nhiêu tật xấu, không được bật đèn, không được kêu, nọ kia lọ chai… Lúc đầu cưới chỉ vì thấy đẹp trai, chứ biết vậy thì chừa!”
Tụi tôi vểnh tai hóng, tin tức hoàng tộc Tô gia còn mặn hơn bất kỳ show giải trí nào.
“Biết tại sao ông Tôi thương con nhỏ giả em gái không? Vì hai người từng ngủ với nhau!
Mà bà Tôi á? Cái gã bồ trẻ là do chính con nhỏ ấy giới thiệu!”
“Còn cái thằng sếp biến thái, dê cụng tường đó? Sàm sỡ cả đống nhân viên nữ, ai cũng tức mà chẳng dám nói. Gần đây công ty nâng cấp camera, tóm được sạch bằng chứng – chuẩn bị bóc lịch vài năm đó!”
Càng kể càng “cuốn”. Một đồn mười, mười đồn trăm – người nghe tụ tập đông tới mười mấy vòng quanh quảng trường.
Dì Lưu nhanh mắt phát hiện cơ hội kinh doanh – bán ghế xếp mini, bán nước, bán hạt dưa… thu lời không ít!
10
Một ngày nọ – ảnh nóng và clip giường chiếu của “giả thiên kim” Tô Mạt bị phát tán khắp mạng xã hội.
Tụi tôi vừa lướt hotsearch, vừa hóng thêm chuyện cũ do Tô Tô kể.
Đúng lúc ấy – bố mẹ và anh trai của Tô Tô kéo đến.
Mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
“Tô Tô à, bao năm qua… chúng ta đã hiểu lầm con.
Về nhà đi, từ nay nhà họ Tô chỉ có một thiên kim là con.”
Anh trai mở lời trước.
Bà Tô thở dài: “Dù sao con cũng là con gái của mẹ. Chúng ta sao có thể để con một mình được.”
Ông Tô nghiêm nghị: “Bố không biết con bệnh nặng. Nếu sớm biết, bố đã chẳng để con chịu khổ vậy… Tô Tô, tha thứ cho bố đi.”
Trước những lời “ân hận đột xuất” Tô Tô rất bình tĩnh.
Cô mỉm cười:“Con đâu trách gì mấy người đâu. Nên cũng không cần con tha thứ.
Cứ thế này đi, mỗi người một đời, bình an là tốt.”
Cô ấy đã nhìn thấu lòng người.
Bất kể họ nói gì, Tô Tô vẫn không gặp.