Tô Uyển - 9 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-07-16 21:44:21
Chỉ điều một trung liệt, một gian hùng.
Tối đó, Hoàng thượng đột nhiên triệu đến.
Hắn sa bàn quân sự, tay mân mê hai quân cờ, một quân là ngọc trắng khắc rồng, một quân là ngọc đen khắc hổ.
“Nàng… Nàng vì Trẫm… thể trọng sinh ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ta lắc đầu.
Ta cũng nghĩ về câu hỏi vô .
“Bởi vì Trẫm dùng… mười năm dương thọ… để đổi lấy cơ hội .” Hắn ho khan, đặt quân cờ ngọc trắng khắc hình rồng vị trí Kinh thành: "Quốc sư … đây là nghịch thiên cải mệnh, trả giá đắt.”
Lòng chấn động, thảo nào bệnh nặng đến thế.
“Bệ hạ nên…”
“Đáng giá.” Hắn ngắt lời , ném quân cờ hổ đen rổ quân phế: "Trấn Bắc Vương chết, giao những con cá tép còn cho nàng.”
Ta cúi đầu, chú ý thấy sa bàn còn đặt vài quân cờ nhỏ, trong đó một quân màu chu sa, đang đè lên vị trí Tướng Quân Phủ.
24
Giờ Dần khắc thứ ba, cấm quân bao vây Tướng Quân Phủ.
Khi dẫn xông , phụ đang trong thư phòng đánh cờ một .
Trên bàn cờ, quân đen vây kín quân trắng, chỉ còn thiếu đòn cuối cùng.
“Đến ?” Ông ngẩng đầu: "Vi phụ tính, con cũng nên đến .”
Ta hiệu cho thị vệ lui xuống, một bước đến bàn cờ.
Trên bàn đặt hai chén rượu, một chén ở bên tay ông , một chén ở đối diện.
“Biết con sẽ đến đòi lời giải thích.” Phụ đẩy chén rượu đối diện qua: "Uống , vi phụ sẽ từ từ kể.”
Ta động đến chén rượu đó. Kiếp ông đích kết liễu sinh mạng bằng chén rượu độc như .
“Tại ?” Đây là vấn đề hỏi cả ở hai kiếp.
“Năm đó chính với rằng con cái Tô gia thà c.h.ế.t trận sa trường, chứ quyết kẻ đào ngũ, thề c.h.ế.t bảo vệ Đại Ung.”
Phụ đặt một quân cờ đen xuống, triệt để tiêu diệt quân trắng: "Bởi vì con họ Tô.”
Hóa trong mắt phụ , bao giờ là nữ nhi, mà chỉ là một quân cờ.
Năm đó đưa cung là để củng cố thế lực Tô gia, nâng đỡ Tô Nguyệt là để thế .
Mà bây giờ…
“Trấn Bắc Vương đồng ý cho phụ Nhiếp chính vương ư?” Ta khẩy: "Loại như sẽ chia sẻ quyền lực cùng khác ?”
Cuối cùng phụ ngẩng đầu .
Dưới ánh nến, mắt ông đục ngầu như phủ một lớp tro: "Uyển Nhi, vi phụ dạy con bài học cuối cùng, thứ độc nhất đời rượu độc, mà là lòng tham.”
Ông đột nhiên cầm lấy ly rượu đó uống cạn.
Ta ngăn cản kịp , ông co giật ngã xuống đất, khóe miệng tràn m.á.u đen.
“Giải… giải dược ở…” Ông giãy dụa chỉ về phía giá sách: "Cầu con… bảo hộ ba trăm hai mươi sáu của Tô gia an …”
Ta động đậy.
Kiếp , khi trúng độc cũng cầu ông cứu như .
Giờ cũng xem như nhân quả báo ứng.
25
Sau khi phụ chết, tìm thấy một lượng lớn mật thư trong mật thất của ông .
Không chỉ thư từ qua với Trấn Bắc Vương, mà còn cả sự cấu kết với các phiên vương khác.
Còn phát hiện một phong thư gửi Nam Cương, đó miêu tả chi tiết bệnh tình của Hoàng thượng, dùng đúng danh xưng của bí độc Nam Cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/to-uyen/9-hoan.html.]
“Quả nhiên là ông hạ độc.” Sau khi Hoàng thượng xem thư thì sắc mặt càng tệ hơn: “Đáng nhẽ trẫm nghĩ sớm hơn.”
Một tháng , Tô gia tịch thu tài sản.
Nghĩ đến việc cuối cùng phụ cũng hối hận, nên Hoàng thượng chỉ xử tử vài chủ phạm chuyện, những còn lưu đày biên cương.
Còn tàn dư của Trấn Bắc Vương thì nhanh chóng tiêu diệt trong tình cảnh rắn mất đầu.
Khi mùa xuân đến, bệnh của Hoàng thượng đột nhiên trở nặng.
Trương Viện Phán thuốc giải đến quá muộn, độc ngấm xương.
Ta ngày đêm canh giữ bên giường, gầy gò từng chút một.
“Uyển Nhi…” Lúc hấp hối, nắm tay : "Kiếp … trẫm phụ nàng.”
Ta thành tiếng, chuyện kiếp như đèn kéo quân chạy qua mắt.
Lúc mới cung, dạy chữ. Lúc mang thai hoàng nhi, thức đêm bầu bạn, đó dần xa cách… cho đến chén rượu độc trong lãnh cung.
“Bệ hạ đừng nữa, sẽ lên mà…”
Hắn lắc đầu, khó nhọc mò Hổ phù từ gối: "Giao… cho Thái tử, nàng… buông rèm… nhiếp chính.”
Ta nắm chặt Hổ phù, đó còn sót ấm từ cơ thể .
Năm mười lăm tuổi, cùng bảo hộ giang sơn.
Giờ giang sơn vẫn còn, cố nhân sắp mất.
“Hãy hứa với Trẫm…” Hơi thở càng ngày càng yếu: "Sống thật …”
26
Mùa xuân Vĩnh An năm thứ bảy, Hoàng đế Yến Bắc Hàn băng hà tại Dưỡng Tâm Điện.
Thái tử Yến Uẩn Chi kế vị, tôn Thái hậu.
Tân Hoàng còn nhỏ, do buông rèm nhiếp chính.
Trong lâm triều đầu tiên, quần thần đang quỳ bái thềm ngọc, mơ hồ thấy phụ ở vị trí đầu các võ quan, vẫn với vẻ mặt lão luyện mưu sâu .
chỉ chớp mắt, ảo ảnh biến mất.
“Chúng khanh bình .”
Giọng vang vọng trong điện.
Khoảnh khắc , cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa nụ cuối cùng của Hoàng thượng.
Hắn dùng sinh mạng của , để đổi lấy con đường sống cho và hoàng nhi.
27
Sau khi bãi triều, thăm mộ Tô Nguyệt.
Gò đất nhỏ hoang vu, cỏ mọc um tùm, ngay cả một tấm bia cũng .
Ta lâu, cuối cùng đặt xuống một cành mai.
Ta bỗng chốc mở bừng mắt.
Gió thổi qua rừng mai, cánh hoa bay lả tả như tuyết.
Trong mơ hồ, như trở về năm mười ba tuổi, Tô Nguyệt vẫn là một nha đầu nhỏ chạy theo đòi kẹo ăn…
28
“Mẫu hậu!” Hoàng nhi, giờ đây là Hoàng thượng, đang nhảy nhót chạy về phía : "Nhi thần thuộc <Trinh Quán Chính Yếu> !”
Ta lau giọt lệ nơi khóe mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con: "Đi thôi, Mẫu hậu bánh hoa quế cho con.”
Ánh nắng chiếu lên tường cung, kéo bóng của bọn họ thật dài.
Lần , sẽ con trưởng thành, cưới thê tử, sinh con cho đến khi tóc bạc trắng.