Toái Ngọc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:19:54
1
Hôn sự giữa và thái tử gần kề, mỗi ngày đều ma ma kéo phòng riêng thêu hồng y, đến cả một con chim sẻ bay qua trời cũng bà nhắc nhắc cả buổi.
"Tiểu thư, trời con chim sẻ gì đáng , trong tay cầm phượng hoàng mới là báu vật."
Trong tay , bộ hồng y thêu dở dang một nửa đôi cánh phượng hoàng, lộng lẫy, kiêu hãnh mà đầy sức sống, thêu hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng sắp xong.
Bộ hồng y tinh xảo và hảo, cũng giống như bản .
Ta là nữ nhi dòng dõi chính thống của nhà họ Giang, cha là tể tướng trong triều, ông nội là từng là thái phó, gia thế hiển hách, còn , Giang Hoài Nguyệt, đương nhiên là một trong những nữ tử đầu trong kinh thành.
Do , gia đình cũng dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, từ cầm kỳ thi họa, tất cả đều thành thạo.
Cha còn đặc biệt mời một ma ma trong cung đến dạy , ma ma nghiêm khắc, nhưng khi gả cho thái tử, bà sẽ còn quản lý nữa, lúc đó sẽ nuôi một bầy chim sẻ trong Đông Cung.
Tuy nhiên, nghĩ đến thái tử điện hạ, cảm thấy, mỗi ngày ép thêu hồng y cũng là việc gì quá vất vả.
Thái tử Dung Ngọc, từ bé là thanh mai trúc mã với , cùng lớn lên.
Hắn là một tài giỏi, thanh nhã như một vị thần tiên.
Là nhi tử duy nhất của Hoàng đế, Dung Ngọc từ sớm lập thái tử, dạy dỗ theo tiêu chuẩn của thừa kế ngai vàng, từ lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, thư pháp, tất cả đều tinh thông, thần thái thanh thoát, đức hạnh rộng lượng, cả triều đình và dân chúng yêu mến.
Hắn là thái tử mỹ, còn là vị thái tử phi mỹ trong tương lai, hôn ước của chúng lan truyền khắp nơi, ai ai cũng , ai ai cũng .
Không ai ngờ rằng, một hôn sự hảo như , một ngày nào đó phá vỡ.
Ngày thêu xong hồng y, ma ma hốt hoảng chạy báo rằng thái tử trong lúc ngoài trị thủy ở biên giới ám sát và rơi xuống vách đá, mất tích một ngày.
Tay run lên, kim đ.â.m đầu ngón tay, cẩn thận một giọt m.á.u rơi lên cánh phượng hoàng.
2
Tình hình nguy cấp, tự nhiên còn tâm trí mà để ý đến giọt m.á.u đó, vội vã rời tìm phụ để hiểu rõ tình hình.
Phụ an ủi , vách đá cao, Hoàng đế phái tìm .
Mấy ngày đó, gần như ngủ một giấc nào, từ sáng đến tối niệm kinh cầu phúc, hy vọng thái tử bình an vô sự.
Có lẽ do lời cầu nguyện cứ văng vẳng bên tai Phật Bà, một tháng thái tử mới tìm thấy, thương nặng, vẫn bình phục .
Ta vui mừng khôn xiết, chẳng màng xiêm y trang sức như thường lệ, từ trong Phật đường bước , mặc áo vải đơn giản cung.
Ta là khách quen của Đông Cung, thậm chí còn lệnh bài cung và Đông Cung, nên suôn sẻ thẳng đến cửa phòng thái tử, nhưng bất ngờ ngừng .
Thượng vệ Đông Cung, Lý Hà, chặn , ngập ngừng :
"Giang cô nương, trong đó mùi m.á.u tanh nặng, vẫn là nên ."
Hắn là trung hậu, xong liền chút bối rối, như thể điều gì .
Ta cảm nhận thái độ của đúng lắm, nhẹ nhàng cúi , :
"Lý đại nhân, là thái tử phi tương lai của ngài , ngài thương, đương nhiên thăm, sợ mùi máu, xin ngài cho phép ."
Lý Hà thực sự tìm lý do để ngăn cản nữa, mặt lộ vẻ khó xử cuối cùng tránh .
Ta mặt đổi sắc, nhưng trong lòng lo lắng, đẩy cửa bước , liền thấy một nữ tử duyên dáng đang cầm bát thuốc, dùng thìa cho thái tử uống từng muỗng một.
Ta dừng .
Nữ tử lưng về phía , phát hiện ngay lập tức, nhưng thái tử thấy , ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ lạ lẫm và phòng .
"Ngươi là ai? Sao dám xâm nhập Đông Cung?"
Hắn tại hỏi như ? Hắn nhớ ?
Ta mơ hồ cảm giác lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh của một tiểu thư nhà quyền quý, nhẹ nhàng :
"Thái tử ca ca, là vị hôn thê của ngài, đích nữ của nhà họ Giang, Giang Hoài Nguyệt."
Hắn đột nhiên tái mặt, nữa, vội vàng giải thích với nữ tử :
"A Yên, nàng , thích nàng , ngươi đừng hiểu lầm."
3
Hắn hỏi là ai, gọi nữ tử là A Yên.
Mối quan hệ cận liền lộ rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toai-ngoc/chuong-1.html.]
Nữ tử bên cạnh cũng về phía , cuối cùng rõ dung mạo của nàng, đôi mắt to như hạt hạnh, đôi môi đào, nét mặt thuần khiết như một đứa trẻ từng thế sự, dù xinh bằng , nhưng mang một vẻ đáng yêu và tinh khiết.
Khi thấy , ánh mắt nàng chút u buồn, nàng thì thầm:
"Thì ngài một vị hôn thê," nàng lúng túng , "Hay là, ngoài ?"
Nàng đặt nửa bát thuốc còn tay , định rời , nhưng thái tử giữ .
Thái tử cầm bát thuốc từ tay , uống một hết sạch, chút kiên nhẫn như lúc , khi còn uống từng muỗng một. Đối với nữ tử , mỉm dịu dàng an ủi, nhưng khi , khuôn mặt còn cảm xúc.
Hắn vốn là ôn hòa lễ độ, nhưng lời tàn nhẫn vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn:
"Giang tiểu thư, ngã từ vách núi, mất trí nhớ, là A Yên cứu . Ta và A Yên tình cảm nồng nàn, nàng là duy nhất xác định sẽ cưới vợ."
Hắn từng chữ một.
"Về hôn ước của với ngươi, mới . Mọi chuyện trong quá khứ quên hết, hôn ước , cũng còn giá trị nữa ."
Hắn mất trí nhớ ?
Hắn nhớ nữa, như ?
Ta mặt mày tái nhợt, lùi một bước, chút loạng choạng nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, bước khỏi điện, tìm Lý Hà hỏi:
"Thái tử rốt cuộc là thế nào?"
Lý Hà là một trong những tìm thái tử, rõ chuyện khi họ tìm thấy thái tử.
Lý Hà thấy nghiêm mặt, dám giấu giếm, liền kể thật thà. Thái tử ngã từ vách núi, dòng sông chân núi cuốn , nơi đó một gia đình lương y, tiểu cô nương 18 tuổi núi hái thuốc, phát hiện thái tử thương nặng, cứu và đưa về nhà chăm sóc.
Nữ tử , vì sinh mùa hoa đào nở rộ, nên gọi là A Yên.
Thái tử mất trí nhớ, mà A Yên cứu mạng , điều đó tự nhiên khiến yêu thương nàng.
Khi họ tìm thấy thái tử, thái tử một mực mang nữ tử theo, và nhất quyết để nàng tự tay đút thuốc cho .
Lòng dần dần lạnh .
4
Ta thất thần trở về Giang phủ, qua mấy ngày, tin tức Thái tử mang một nữ y về truyền khắp kinh thành. Rồi thêm vài ngày nữa, Thái tử quỳ điện Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước với .
Tin Thái tử lòng một nữ y dân dã, hủy hôn với đích nữ nhà họ Giang, lan truyền khắp kinh thành, ai nấy đều bàn tán xôn xao. Các tiểu thư khác trong nhà họ Giang ai dám bước chân khỏi nhà, sợ rằng lưng liền trở thành trò cho thiên hạ.
Ta giam trong khuê phòng, ngay cả sân cũng bước .
Hồng Trần Vô Định
Mẫu bưng một bát chè đậu đỏ hạt sen , trông đầy âu lo, "Hoài Nguyệt, con dạo chẳng ăn uống gì, ăn chút con."
Ta lắc đầu, "Mẹ , con ăn."
Ngừng một lát, rốt cuộc vẫn kiềm mà hỏi: "Thái tử vẫn đang quỳ điện của Hoàng thượng ?"
Đã gần ba ngày , hôm nay mưa, thương tích vẫn lành, chịu nổi?
Mẫu tránh ánh mắt , lảng sang chuyện khác. Ta liền hiểu, Thái tử vẫn đang cố chấp quỳ ở đó, ép Hoàng thượng nhượng bộ.
Ta cầm lấy bát chè, thử một muỗng, ngọt ngào vặn, nhưng lòng thì đắng chát, đầu mũi cay cay.
Nuốt hết một bát chè để mẫu bớt lo, đặt bát xuống, quyết tâm : "Mẹ, con cung."
Mẫu ngăn .
Đến điện, từ xa thấy Thái tử quỳ trong mưa, lưng thẳng tắp, trường bào ướt đẫm, còn vẻ phiêu dật như mây núi ngày .
Ta nhận lấy chiếc ô từ tay thị nữ, bước tới che cho .
Hiếm khi từ cao như thế, vẫn là chiếc mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, vẻ ngoài tuấn tú vô song, nhưng giờ đây khiến cảm thấy xa lạ vô cùng.
Sắc mặt thật tái nhợt, yếu đuối đến thế mà vẫn từ bỏ.
Nỗi chua xót trong lòng dâng trào.
Hắn liếc thấy , thẳng , vẫn chỉ chăm chăm phía , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Giang cô nương, cần che ô cho ."
Ta động đậy, liền dịch sang bên, để dầm cơn mưa.
Hắn né tránh như , khiến khỏi cảm thấy khó xử.
Trước , từng mỉm dịu dàng, chỉ lấy , đời đời kiếp kiếp, duy nhất mà thôi.
Vậy mà giờ đây, quỳ điện lâu đến , ruồng bỏ chỉ để lấy một khác.