Toái Ngọc - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:20:10
Trước khi khỏi cửa, Lâm lão Thái y còn chào tạm biệt ông nội , mang theo hộp thuốc nhỏ yêu thích, rằng khi ăn xong món hải sâm quý của ngự thiện phòng sẽ rời kinh.
Không ngờ, lão thái y rời , mà kéo thẳng Đông cung để cấp cứu.
Phụ suy nghĩ một lát, để trưởng tìm, mà bảo đến.
Ông để sẵn một cỗ xe ở cửa cung, giao cho nhiệm vụ đưa Lâm lão Thái y trở về.
Một mặt, nam nhân tiện hậu cung.
Mặt khác, Thái tử hôm nay thổ huyết, nhiều ít cũng liên quan đến , nên xem qua.
Sau khi nhận lệnh, đến Đông Cung.
Gần một năm đặt chân nơi .
Cảnh vật quen thuộc, xa lạ.
Trong hồ, sen xanh lay động, một mùa hè hoa cỏ tươi .
Khi đến, các ngự y gần như rời hết.
Lý Hà thấy , mừng rỡ như bắt vàng, vội vàng cho , suýt nữa còn đẩy .
Ta bước chậm rãi, vội vã.
Khi qua một khúc quanh, phía tấm bình phong, thấy tiếng Lâm lão Thái y tức giận:
"Ngài căn bản từng mất trí nhớ!"
Ta dừng bước.
35
Hai phía tấm bình phong hề nhận sự mặt của . Qua khe hở, thấy Lâm lão Thái y đang run rẩy bộ ria mép vì tức giận.
Ông lão lườm Thái tử, đôi mắt trắng dường như lật ngược lên trời: "Lừa lão thần trèo đèo lội suối, để một chuyến uổng công."
Thái tử hàng mi dài như lông quạ che khuất đôi mắt, rõ cảm xúc, chậm rãi : "Mất trí nhớ, , thì là ."
Hắn thong thả rút thanh kiếm bên cạnh, kề cổ Lâm Thái y, nửa nhướng mắt ông:
"Bây giờ, mất trí nhớ ?"
Lâm lão Thái y nhụt chí, nhưng vẫn cứng miệng: "Có, , , ? Lão già tuổi , c.h.é.m g.i.ế.c tùy ngài. Chỉ e thể ngài rách nát thế còn sống lâu bằng lão già ."
Dù sợ, ông vẫn giữ chút cứng cỏi.
Lời chút khách sáo.
Thái tử chẳng để tâm, chỉ thu kiếm về, nhàn nhạt : "Vậy phiền Lâm Thái y giúp phục hồi cái thể rách nát ."
Ý tứ rõ, Lâm lão Thái y thể rời .
Ông lão đành chấp nhận, vung tay thu dọn hòm thuốc, chuẩn rời .
khi , ông dừng , :
"Điện hạ, thần thể giữ bí mật cho ngài. Chứng mất trí nhớ giả và dấu hiệu cơ thể suy kiệt, ngoài sẽ phát hiện . giấy gói lửa, nếu Hoàng thượng , lão thần…"
Thái tử nhướng mày: "Thế nào? Chẳng Lâm thái y chỉ cần chẩn đoán vết thương cũ tái phát thôi ?"
Lâm lão Thái y im lặng.
Ông hiểu ý Thái tử: nếu Hoàng thượng phát hiện, việc chẳng liên quan đến ông.
Nam nhân già nua, tóc bạc phơ, Thái tử thật sâu, ôm hòm thuốc rời theo lối khác.
Ta bình phong, chẳng nên tiến lùi.
Còn đang lưỡng lự, Thái tử cầm thanh kiếm bước gần.
Hắn là luyện võ, lẽ dễ dàng nhận trong điện thêm một thở lạ.
Hồng Trần Vô Định
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toai-ngoc/chuong-13.html.]
"Ở con chuột nhỏ trốn ở đây lén ?"
Hắn bước nhàn nhã, bóng dáng cao lớn in lên bình phong.
Khi bước qua bình phong, ánh mắt liền chạm , bước chân bỗng dừng .
Đôi mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ nhếch mang theo nét quỷ dị, dùng mũi kiếm nâng cằm lên.
Lưỡi kiếm sắc lạnh lóe lên ánh sáng rùng .
"Hóa là… Giang Hoài Nguyệt."
36
Ta . Dung mạo vẫn là của , nhưng thấy xa lạ quá.
Ta bỗng nhớ đến ngày đó, trời u ám mưa rơi, quỳ thẳng Kim Loan điện.
Khi che ô cho , nam nhân ngẩng đầu lên.
Đôi mày kiếm, mắt , vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng khiến một cảm giác mơ hồ, thể định hình, đầy xa cách.
Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu .
"Ngươi là Dung Ngọc."
Ta khẳng định.
Ta thẳng mắt , bỏ qua chút d.a.o động nào trong đó.
Khuôn mặt tái nhợt, tóc đen buông xuống trán, đôi mắt đào hoa như hồ nước sâu thẳm thấy đáy.
Khí chất trông như mong manh, vô hại, yếu đuối.
lời , như tiếng sấm bên tai .
"Ta thực sự là Dung Ngọc.”
"Dung Ngọc, c.h.ế.t ."
Ta thậm chí quên cả thanh kiếm đang kề bên mặt , vô thức bước lên một bước: "Ngươi gì?"
Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua mặt , vội vàng rút .
Ánh mắt thoáng hiện chút tức giận, lúng túng.
Hắn ném thẳng thanh kiếm xuống đất, tạo tiếng động vang vọng, khiến bừng tỉnh.
Ta chậm rãi dừng bước, ánh mắt vẫn rời .
Hắn bật , ho, ho máu.
Không quan tâm đến m.á.u môi, tùy tiện lau , vệt đỏ nhuộm đôi môi nhợt nhạt.
Trong vẻ yếu đuối , lộ một sự yêu mị đầy tàn lụi.
Hắn cụp mắt, lông mi dài che khuất ánh .
Giọng nhẹ như gió thoảng: "Ta , Dung Ngọc c.h.ế.t ."
"Hắn c.h.ế.t trong ám sát đó, rơi xuống Duẫn giang, bao giờ trở lên nữa.”
"Kể từ đó, mà ngươi thấy, đều là ."
Hắn chậm rãi bước đến bàn, cầm một xấp giấy trắng.
Trên từng tờ giấy, chỉ một chữ "Ngọc".
"Là , mỗi ngày tìm về một món đồ cũ trả cho ngươi.”
"Hôm nay, bắt chước nét chữ ngày xưa của ngươi, nhiều chữ 'Ngọc', giống như xấp giấy ngươi ném xuống vực.”
"Ta vốn định để muộn chút mới sai đưa đến Giang phủ, nhưng, giờ ngươi là Dung Ngọc…"