TỘC TRƯỞNG PHƯỢNG HOÀNG TỘC VÔ SINH RỒI! - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:48:23
Sự khác biệt giữa với thể lớn đến . Rõ ràng là cùng lớn lên, nàng bây giờ là Nữ Chiến Thần trấn áp một phương, còn là con phượng hoàng nhỏ ấp trứng.
"Ăn hàm hồ." Ngay khi còn đang cảm thán về sự khác biệt của chúng , Thư Hoa đến bên cạnh , nhíu đôi mày kiếm túm lấy tay kéo trong điện.
"Thượng tiên, là con Gà Tinh từ tới, dám ở ngoài điện Triều Dương trộm Thượng tiên." Thư Hoa buông tay , hướng về phía Đông Uyên hành lễ.
Gà Tinh??
Thư Hoa Thư Hoa, uổng công còn chơi với ngươi năm trăm năm.
Thật là đồ vong ân bội nghĩa.
Đông Uyên chống tay lên đầu về phía , khẽ nhướng mày hỏi : "Ồ? Nhìn trộm?"
Cái ...
Hừm...
Ta "hì hì" hai tiếng: "Đi ngang qua, chỉ là ngang qua thôi."
"Nói láo." Thư Hoa ăn vẫn câu nệ như : "Ngươi cong m.ô.n.g xổm ở đó nửa ngày ."
Nàng thật sự chừa cho chút mặt mũi nào.
Ta dám Đông Uyên, đảo mắt một vòng bịa chuyện: "Ta là đang tìm sâu."
" , là sâu!" Ta gật gật đầu, tiếp tục bừa: "Ta đói bụng, đang tìm xem sâu ."
Gà chẳng là ăn sâu ?
Đông Uyên gì, trong mắt dường như ẩn chứa ý sâu hơn.
Ta lảng tránh ánh mắt, vẻ mặt kiên định Thư Hoa.
Thư Hoa đánh thì vô địch thiên hạ, nhưng đầu óc lanh lợi lắm, thật sự tin lời .
Tin thì thôi , vạn vạn ngờ nàng đặc biệt bắt sâu cho .
"Tiên tử cần khách khí, đây đều là sâu tươi nhất, đảm bảo hương vị thơm ngon, dai giòn sừn sựt." Nàng đẩy một đống sâu còn đang ngọ nguậy đến mặt .
Ta mếu máo Đông Uyên ở phía xa.
Đông Uyên dường như cảm nhận ánh mắt của , cũng về phía .
Cứu !
Ta thầm kêu cứu.
Những thứ thôi thấy ghê tởm , ai mà ăn nổi!
Thư Hoa thấy động đậy, đẩy sâu đến gần hơn: "Hôm đó là đúng, suýt chút nữa hỏng thanh danh của tiên tử, hôm nay đặc biệt đến tạ tội."
Ta ngẩng đầu nàng một cái.
Quả thực là thành tâm tạ tội.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ta vội vàng về phía Đông Uyên.
Cứu !
Ta ăn sâu!
"Bây giờ nàng ăn những thứ ." Đông Uyên lên tiếng.
Hắn quả thực là vị thần của !
Ta vẻ mặt sùng bái , Phu quân ấp nhất định giống !
Thư Hoa chút hiểu: "Tại ?"
Vì ghê tởm!
Ai là tiên nữ đoan trang ăn sâu chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toc-truong-phuong-hoang-toc-vo-sinh-roi/chuong-5.html.]
Đông Uyên , đống sâu bàn, với Thư Hoa: "Ngươi tại nàng đến điện Triều Dương ?"
Hả?
Ta ngẩn , bỗng một dự cảm vô cùng .
Đông Uyên , ánh mắt cong cong: "Chính là vì đây ăn quá nhiều sâu, đẻ trứng."
Ta là một con gà mái đẻ trứng.
Đây là nhận thức hiện tại của Thư Hoa về .
Thư Hoa .
Là .
"Không , đẻ trứng chắc là chuyện ." Nàng tuy an ủi như , nhưng tìm sâu cho nữa.
Điều khiến nhất thời nên vui nên buồn.
Ngay khi chìm đắm trong cảm xúc kỳ lạ , ngước mắt vầng trăng giống quả trứng phượng hoàng ngoài , đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Ta đột nhiên nhớ là Phượng hoàng!
Ta gà!
Ta là ấp trứng, chứ đẻ trứng! Suýt chút nữa bọn họ thao túng tâm lý !
Nghĩ đến đây, vội vàng ngoài đến Thần Thụ đả tọa.
Phải nhanh chóng chữa khỏi cái bệnh ấp trứng mới .
Một con gà mái đẻ trứng còn chịu nhiều ánh mắt dị nghị như , đường đường là Tộc trưởng ấp trứng chẳng sẽ khiến Tứ Hải Bát Hoang rụng răng !
Ta mới đả tọa Thần Thụ bao lâu, thì một trận gió thổi qua.
Cành Thần Thụ rung rinh theo, lá cây phát tiếng "xào xạc".
Điều bình thường.
Nếu là cây bình thường, đương nhiên là sẽ lay động theo gió.
đây là cây bình thường.
Ta theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy Đông Uyên từ rơi xuống.
Còn kịp phản ứng, ngã thẳng xuống mảnh đất mặt , doạ một phen rớt tim Phượng hoàng ngoài.
"Thượng tiên?" Ta thăm dò, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Không động tĩnh.
Ta vội vàng bò qua, lay lay vai Đông Uyên: "Đông Uyên."
Vẫn động tĩnh.
"Ngươi ?" Ta nhất thời chút hoảng loạn: "Đông Uyên, ngươi thể c.h.ế.t ."
Ta gọi tên , đỡ dậy.
Lúc mấy chiếc lá từ cây rơi xuống, rơi , biến mất.
Hắn mới chậm rãi mở mắt, lâu.
"Ngươi lo lắng cho ?"
Giọng chút khàn, như mới tỉnh ngủ.
Ta đang ôm tay như bỏng, vội vàng buông , chút lộn xộn: "Ta... chỉ sợ, sợ ngươi chết... ở đây ai, nhỡ bọn họ oan uổng ..."
Tuy là bịa , nhưng lời nào cũng lý, cũng cho phép Đông Uyên tin.
Hắn cụp mắt xuống gì, một lúc mới chậm rãi thẳng dậy.