Tôi Đã Cảnh Báo Tận Thế Với Quốc Gia - Chapter 8
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:43:03
17.
Cô bạn gọi c ả n h sá*, ngờ ống chỉ tiếng bận.
Trong màn hình giám sát, Lâm Nhã tóc tai rối bù: "Cái cách ho mà là lợi dụng lúc hỗ* l o ạ n trốn khỏi trại tạm g i a m ? Đây đúng là vượ* n g ụ c! thật sự mù mắt mới trúng !"
Trịnh Hạo Nhiên chẳng hề bận tâm: "Vượ* n g ụ c thì , t ậ n thế thì gì đến đạo đức phá* l u ậ t? Cô ưa thì , bên ngoài xá* sống, xem cô đến !"
"Quên , siêu thị hiệu thuốc gần đây đều mua sạch , đến lúc đó cơm ăn, đừng đến cầu xin !"
Lâm Nhã do dự.
Chuông cửa vang lên hai tiếng, giọng nữ yếu ớt hỏi: "A102 ai ? Có thuốc hạ sốt ?"
Trịnh Hạo Nhiên ngẩng cằm: "Thấy ?"
Hắn mở cửa, một vẻ văn nhã lịch sự, ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì ?"
Người phụ nữ thấy vẻ đắn, liền lấy hết can đảm: "Anh thuốc hạ sốt ? Con gái sốt 40 độ, uống thuốc sẽ thành ngớ ngẩn mất. cũng đòi nhiều, một vỉ là đủ , bao nhiêu tiền cũng ."
Trịnh Hạo Nhiên ôn hòa: "Tiền thì thiếu, bây giờ thời thế thế nào cô cũng đấy, tiền là giấy lộn, thuốc còn đáng giá hơn vàng, cô dùng thứ khác để đổi. À , con gái cô bao nhiêu tuổi , trông như thế nào?"
Người phụ nữ bỗng sững sờ: "Anh vàng ? Nhà vàng thỏi, chỉ cần cứu con gái là , chỉ mỗi nó là hy vọng thôi."
"Anh xem con gái , xinh , học cũng giỏi, đang cố gắng thi trường cấp Ba trọng điểm đấy, nãy còn sốt đến mê, mà đau lòng chế* …"
Trịnh Hạo Nhiên từng bức ảnh trong điện thoại của cô : "Xinh thế , nếu sốt đến ngớ ngẩn thì tiếc thật…"
Trong mắt phụ nữ bừng lên hy vọng.
Khóe miệng Trịnh Hạo Nhiên dần dần nhếch lên: "Cô đưa con gái cô đến đây, hai con ở cùng , gì còn nương tựa."
Hắn nheo mắt: "Cô tuy tuổi lớn một chút, nhưng may mắn là giữ gìn , vóc dáng cũng khá …"
Khi bàn tay lợn của chạm ngực, phụ nữ mới nhận ý đồ của , mắt cô lập tức trợn tròn, giơ tay "chát" một cái, mắng: "Anh hổ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-da-canh-bao-tan-the-voi-quoc-gia/chapter-8.html.]
Trên mặt Trịnh Hạo Nhiên nhanh chóng hằn lên một vết đỏ: "Chậc, tính cách còn khá chua ngoa, cô nghĩ kỹ , con cô dù may mắn tìm thuốc, nhưng đồ ăn, cũng sống mấy ngày. Lương thực gần đây mua sạch , nếu cô theo , còn thể ăn ngon uống sướng, nếu theo, hừ…"
"Khốn kiếp!" Bỗng một tiếng gầm vang, một gã đàn ông trọc đầu vạm vỡ xông lên, túm chặt cổ áo Trịnh Hạo Nhiên: "Chính là cái thằng k h ố n nạn mày mua đấy ? Còn dám trêu ghẹo phụ nữ, mày giỏi nhỉ!"
Trạm Én Đêm
Gã vạm vỡ thò đầu trong nhà quanh, nhổ một bãi nước bọt: "Nhà mày cũng trăm miệng ăn mà mua nhiều đồ thế? Hét giá trời là phạm pháp, hả?"
"Thế , mày đưa lương thực và thuốc dư , chúng tao mua với giá gấp ba giá thị trường, mày cũng mất công vô ích, già trẻ nhỏ trong khu cũng chỗ dựa. Nếu báo c ả n h sá*, những tịch thu tài sản, mà còn tù ba đến năm năm, tự mày liệu mà tính!" Gã vạm vỡ rung rung cơ bắp ngực, vẻ mặt hung tợn.
Lâm Nhã sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng kéo tay áo Trịnh Hạo Nhiên: "Anh mau đưa cho , dù cũng mua khá nhiều… Hắn mà đ ấ m một phát thì tuần hai đứa thành ma cả !"
Trịnh Hạo Nhiên trừng mắt gã vạm vỡ, đánh giá từ xuống một lượt, ngờ gật đầu, nhấc chân trong nhà.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, vành mắt đỏ hoe, gã vạm vỡ vội vàng an ủi cô .
Thấy Trịnh Hạo Nhiên cầm đồ trở , gã vạm vỡ liền móc điện thoại chuẩn chuyển khoản, ngờ nhất thời chú ý,
Trịnh Hạo Nhiên bất ngờ vung d a o đâ* thẳng gã vạm vỡ!
Bụng gã vạm vỡ r á c h toạ* một vết, m á u chảy như suối, hình loạng choạng,
Người phụ nữ hét lên một tiếng, hoảng hốt chạy đến đỡ .
Trịnh Hạo Nhiên "phụt" một tiếng rút d a o , dồn sức đâ* tiếp.
Lâm Nhã giữ chặt , kêu gào đến phát điên: "Mày điên ! Mày giế* n g ư ờ i ??"
Trịnh Hạo Nhiên cô kéo lảo đảo, chỉ mũi cô mắng lớn: "Con tiệ* n h â n, rốt cuộc mày giúp ai!"
Cảnh tượng vô cùng hỗ* l o ạ n, gã vạm vỡ ôm bụng khó khăn dậy, kéo phụ nữ vọt ngoài. Hắn thở hổn hển: "Đưa con gái cô theo, , b ệ n h viện. Cấp cứu khẩn cấp, thể thông hành…"
Hai dìu rời khỏi tầm giám sát.
và cô bạn chăm chú màn hình điện thoại, một tin tức b ù n g n ổ đột nhiên hiện lên!
Xá* sống xuất hiện khắp nơi cả nước!