TÔI ĐÃ KHÔNG CÒN YÊU CẬU NỮA - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:45:32
Khi trở về nhà, bà suýt thì nhận .
Bà luống cuống chà xát tay, vẻ mặt căng thẳng lúng túng:
“Cô gái lãnh đạo đây… đến việc gì thế ạ?”
bật .
Lãnh đạo?
Đây là cái cách gọi mới của bà ?
“COn lãnh đạo, con là cháu bà đây, Cố Vi mà.”
ôm chầm lấy bà, giọng nghẹn ngào.
Bà đờ mất vài giây, kỹ , mới òa :
“Vi Vi… cháu gái của bà đây mà!”
cũng đỏ hoe mắt, nỡ buông bà .
Lúc ăn cơm, bà đặc biệt món thịt kho món bà nấu ngon nhất.
Rồi ăn nhắc chuyện cũ:
“Cái món thịt kho … là món thằng bé nhà họ Lục thích nhất đấy. Hồi đó cháu cứ nằng nặc đòi học nấu để cho nó ăn, tay phồng rộp hết cả, nó xót cháu lắm.”
Thật ?
Ký ức nhạt nhòa… Đến khuôn mặt của Lục Hành Chu, cũng quên gần hết.
Bà vẫn tiếp tục kể:
“Hôm qua bà còn gặp thằng bé đó. Nó cửa sổ phòng cháu, ngơ ngẩn lên, suýt nữa xe tông trúng.”
“Nghe nó bảo, giờ nó mở công ty nghiên cứu riêng , cũng dáng quý ông kim cương độc đó. Hoàn xứng với cháu nha!”
Toang . Bà bắt đầu… kiếm chồng cho .
giơ tay cản lời bà, miếng thịt kho trong bát bỗng còn hấp dẫn nữa.
Người già là thế đấy.
Lúc nào cũng thích nhắc đến chuyện kết hôn.
tìm cớ ngoài, dạo quanh quê nhà, ở đây giờ đổi nhiều.
Đường sá rộng hơn, đèn đường sáng hơn, khu phố cũ cũng tân trang.
Chỉ … công viên bên hồ là vẫn y như cũ.
dạo quanh bờ hồ một vòng, thấy một ghế dài phía .
Người đó dáng cao gầy, mặc bộ vest đen, bên cạnh là một lon bia khui.
Cả toát khí chất sắc lạnh, nhưng đầy mỏi mệt.
Anh giữa khung cảnh yên bình của công viên như một CEO ăn xiên nướng ở vỉa hè.
Người ngang qua, nhất là mấy phụ nữ tản bộ, đều kín đáo liếc bằng ánh mắt đầy hứng thú.
dừng bước.
Trong lòng khẽ dấy lên một cảm xúc khó tả.
Lục Hành Chu…
Lâu gặp.
bước về phía Lục Hành Chu.
lúc , nhận một cuộc điện thoại.
Giọng run lên vì kích động:
“Mẹ… Mẹ thấy Cố Vi thật ? Cô về nước ?!”
“Được ! Con tìm cô ngay đây!”
Cúp máy xong, bước , … chạm mặt .
Ánh mắt chúng giao .
mỉm , gật đầu:
“Lục Hành Chu, chào .”
Cậu sững tại chỗ, mắt mở to, báo mà… đỏ hoe.
chẳng câu nào, chỉ lúng túng chỉnh tóc, sửa cà vạt.
Một lúc , mới bình tĩnh hơn, ngạc nhiên cảm thán chăm chú.
hiệu:
“Ngồi chuyện .”
Cả hai cùng xuống chiếc ghế dài ven hồ. Từ đây thể thấy một đôi nam nữ đang hôn trộm ở lầu gác giữa hồ.
khẽ bật .
Tuổi trẻ thật đáng yêu.
Cuối cùng, Lục Hành Chu cũng mở lời:
“Cố Vi… Tớ suýt nhận nữa. Tớ chờ mười năm . Tớ luôn nghĩ, là một đàn ông xuất sắc đến mức nào… mới xứng với .”
“Thế nên tớ dám lười, học như điên, học cao học, mở công ty… chỉ để một phận đủ , chờ trở về.”
“ hôm nay gặp , tớ phát hiện dù giỏi đến … cũng xứng với .”
……
Cậu nhiều.
Không còn vẻ ngông nghênh, trẻ con như xưa. Giọng chín chắn, bình tĩnh hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-da-khong-con-yeu-cau-nua/chuong-7.html.]
yên lặng lắng , thỉnh thoảng khẽ mỉm .
Mười năm trôi qua, giữa chúng những cảm xúc từng cuồn cuộn mãnh liệt, nay hóa hư .
Ít nhất với là .
Những nỗi đau tưởng như khắc cốt ghi tâm năm nào, giờ bằng một cái bấm móng tay.
Cái "trò đùa" sửa nguyện vọng năm từng khiến mất ngủ nhiều đêm, giờ nghĩ … cũng chỉ là một trò đùa thôi.
Những cú tát, cú đá mà cha để ở lầu gác giữa hồ, mười một cuộc gọi bắt máy… cũng chẳng lay động nữa.
Thời gian thật sự ma lực.
Cuối cùng, Lục Hành Chu cũng hết.
Cậu đầy thấp thỏm:
“Cố Vi… Cậu chủ động đến tìm tớ. Có điều gì ?”
Câu hỏi khiến bối rối.
điều gì để ?
Không.
chỉ là… trở về nước, vô tình gặp một bạn cũ.
Rồi đến chào hỏi một tiếng.
Chỉ thôi.
khẽ với :
“Chỉ là chào hỏi một tiếng mà thôi.”
Sắc mặt Lục Hành Chu chợt tái , nụ gượng gạo:
“Vậy… để tớ nhân cơ hội xin một câu.”
“Hồi đó còn trẻ con, chuyện suy nghĩ, khiến tổn thương. Xin .”
“ừ” một tiếng, coi như tha thứ.
Sau đó là một im lặng dài.
dậy chuẩn rời , Lục Hành Chu bỗng lấy hết can đảm giữ :
“Cố Vi… Nếu tha thứ cho tớ, thì… chúng thể bắt đầu từ đầu ?”
Cứ như sợ từ chối, Lục Hành Chu liên tục :
“Anh chờ em suốt mười năm… Trong mười năm , vẫn luôn dõi theo em.”
“Vé máy bay đến Trung Nam, mua… một trăm sáu mươi lăm . Vé nước ngoài, cũng mua tám mươi mốt .”
“Anh từng thấy em rực rỡ sân khấu cuộc thi tiếng Anh của Trung Nam, cũng từng thấy em ở quảng trường nước ngoài cho bồ câu ăn, rạng rỡ…”
“Thật đấy. Anh bao giờ rời xa em.”
Trong mắt đầy dịu dàng, ngón tay run rẩy liên hồi.
Cậu … sợ từ chối.
phần ngạc nhiên.
Lục Hành Chu, ngờ si tình như thế.
Thế nhưng…
quên gần hết chuyện giữa chúng .
quên mất thích ăn thịt kho.
Quên luôn gương mặt lấm tấm nước từng khiến rung động năm nào.
thậm chí còn… nhớ rõ, cái đêm tổn thương đến tận xương tủy, đau đến mức nào.
Nên chỉ khẽ lắc đầu, nhẹ như gió thoảng:
“Xin . thể yêu thêm nào nữa.”
Lục Hành Chu như rút sạch sức lực.
Tấm lưng từng thẳng thớm , nay cong cúi đầu, chằm chằm mũi giày, nhúc nhích.
khẽ vẫy tay: Tạm biệt.
Lục Hành Chu ngẩng lên, nước mắt rơi lã chã:
“Cố Vi… thì … em vẫn còn hận …”
dừng chân.
Quay đầu , nhẹ.
“Lục Hành Chu, để tặng một câu nhé.”
“Điều tàn nhẫn nhất giữa con với … Không là còn yêu, mà là… còn hận.”
“ hận từ lâu .”
“Thế nên… Chúc bình an.”
Lục Hành Chu sững .
Miệng mấp máy điều gì đó, cuối cùng bật như một đứa trẻ.
Còn , đầu nữa.
cứ thế bước , về phía hoàng hôn đỏ rực nơi công viên hồ nước.
luôn thích hoàng hôn bên hồ từ bé.
Vì cảnh chiều tà … lúc nào cũng đến nghẹt thở.
Và hôm nay nó còn hơn bao giờ hết.
(Hoàn)