TÔI ĐẬU BẮC ĐẠI, MẸ NGẨNG CAO ĐẦU KHIẾN NHÀ NỘI PHẢI KHÓC RÒNG - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:30:25
Ngày điểm thi đại học, gọi ba cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên gọi cho bà nội:
“Nhà họ Tào các mồ mả tổ tiên nổ tung hả? ... À, nổ? Vậy chắc chắn là bốc khói xanh ! Mau đó xem !”
Cuộc thứ hai gọi cho bố :
“Con gái đậu Bắc Đại , 718 điểm! Còn con trai ông đậu nổi đại học ? Ồ quên mất, nó đến cấp ba còn chẳng đậu, năm nay chắc nghiệp trường nghề nhỉ? Kiếm việc ? A ha ha ha ha!”
Cuộc thứ ba gọi cho trưởng thôn, bắt ông treo 100 băng rôn, dùng loa phát thanh thông báo ba ngày ba đêm, còn bảo mấy hôm nữa sẽ về quê đãi tiệc linh đình ba ngày.
Lúc đây, thấy cả chó trong làng cũng một bàn ăn riêng.
Chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, tag thằng em .
“Ai con gái bằng con trai?”
—-------
Bố và đều từ cùng một ngôi làng , học vấn gì.
Ban đầu công nhân dây chuyền hai năm, bố vặn ốc vít, hàn linh kiện, đó ngoài cửa nhôm kính.
Khách hàng tự tìm, dù trời nóng lạnh, bố đều chạy công trình, cực khổ.
Đó là những năm họ yêu nhất — mục tiêu, hy vọng.
Hai bàn bạc, đợi khi cửa tiệm riêng mới sinh con.
Vài năm , họ dành dụm ít tiền, mở một cửa hàng ở khu công nghệ cao, cuối cùng cũng sự nghiệp riêng.
Mẹ chăm sóc bản , ngại che ô tiếc tiền mua kem chống nắng.
Bạn đấy, tia UV hại da. Người khác 24 tuổi trông như 19, 24 như 30.
Lúc da mặt “định tuổi” là 31, bà sinh .
Cả nhà đều vui.
Ông bà nội còn đặt hơn 100 cái tên để bố chọn.
Tiếc là… là tên con trai.
Bố thích nhất cái tên Thanh Thư — Tào Thanh Thư.
Ông học thức, sinh một đứa con trai học vấn.
Chín tháng , sinh .
Mặt ông bà nội dài hơn mặt lừa, ở bệnh viện nửa ngày bỏ về.
Trước khi còn mang theo cả con gà mang tới.
Bố thì thở dài, hút thuốc ngoài ban công phòng bệnh.
Mẹ kể đoạn , nhiều nghẹn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-dau-bac-dai-me-ngang-cao-dau-khien-nha-noi-phai-khoc-rong/1.html.]
Mẹ bảo, đặt tên là Thanh Thư, con gái cũng thể gọi tên đó.
bố cho.
Mẹ phát hiện gì đó ở bố từ khi nào?
Có lẽ là khi ông thường xuyên về nhà muộn, thậm chí về;
Có lẽ là khi bạn bè bố tụ họp, ai cũng dẫn “tình nhân”, chẳng ai dắt vợ chính;
Hoặc là do vợ của những ông chủ vật liệu xây dựng khác khuyên: “Đám đàn ông , thằng nào ”...
nhớ hồi còn nhỏ, luôn buồn bã, u sầu.
Bà ăn giỏi, gặp ai cũng ứng xử khéo léo, lấy lòng khách hàng dễ như chơi.
trong hôn nhân, bà tự ti mà cũng mạnh mẽ.
Thời gian duy nhất hai thể chuyện tử tế là khi tính sổ, bàn chuyện kiếm tiền. Ngoài thời gian đó, họ là chán ghét.
Bố chê dáng phụ nữ, lớn, dịu dàng, thích tự quyết, mặt già.
Mẹ thì chửi bố là “Trần Thế Mỹ”, lăng nhăng bên ngoài, sớm muộn gì cũng liệt dương.
Mâu thuẫn bùng nổ năm 5 tuổi.
Một đêm, sốt cao đột ngột, sốt đến co giật, mà bố thì nhà, xe cũng lái mất.
Mẹ gọi điện cho ông, ông về đưa viện, nhưng ông bắt máy.
Lúc đó Didi, đêm hôm chỉ thể gọi taxi, mà nơi chúng ở chẳng khu trung tâm, đêm xuống vắng hoe, thể gọi xe.
Cuối cùng, gọi cho bạn , hai vợ chồng nhà đó đến chở viện.
Mẹ vẫn cam lòng, suốt đêm trông vẫn liên tục gọi cho bố.
bố như biến mất khỏi thế giới, gọi bao nhiêu cũng chẳng ai bắt máy.
Sáng hôm , tuyệt vọng, lặng lẽ đặt điện thoại xuống, cầm ví mua đồ ăn.
Trớ trêu , lúc , điện thoại reo.
Người gọi là bố .
nhấc máy, còn kịp gọi “bố”, bên vang lên giọng nữ, một tràng mắng chửi:
“Một đêm gọi cả trăm cuộc!”
“Dương Phân, mày đàn ông là sống nổi ? Gọi cái gì mà gọi?”
“Chồng mày bắt máy, mày còn hiểu ? Buông tay sớm em, miễn cưỡng chẳng hạnh phúc !”
chau mày, dè dặt :
“Cô ơi, cháu ốm.”