Tôi Được Thừa Kế Mười Tỉ Sau Khi Chồng Chết
Chương 1
01.
Cố Tri Nhàn chết rồi.
Chết ngay ngày kỷ niệm bảy năm kết hôn của bọn tôi.
“Chị dâu, anh Cố nhảy xuống biển tự vẫn, anh ấy để lại cho chị cái này.”
Trương Hạo, anh em tốt của Cố Tri Nhàn lúc còn sống, thấy tôi không nói tiếng nào.
Nên vội vàng lên tiếng kéo tôi về thực tại.
“Cậu nói bậy gì đó? Tôi không tin Tri Nhàn cứ như vậy…”
“Rõ ràng anh ấy… Anh ấy đã hứa sẽ cùng tôi tổ chức kỷ niệm bảy năm…”
“Tôi với anh ấy đang sống tốt lắm mà, sao lại…”
Tôi ngồi sụp xuống khóc đến run rẩy.
Hoàn hảo diễn nên hình tượng một người phụ nữ mất đi tình yêu của đời mình.
“Người ta tìm thấy xác anh Cố, đang đặt ở nhà tang lễ.”
“Hơn nữa, lúc anh Cố còn sống cũng đã viết xong di chúc, nói là hậu sự của anh ấy để cho bọn tôi toàn quyền quyền định.”
Giọng của Trương Hạo càng ngày càng nhỏ.
Tôi ngừng khóc, run run rẩy rẩy mở di vật Cố Tri Nhàn để lại ra.
Bên trong đều là tình cảm chân thành mà hắn ta muốn thổ lộ với Tô Tinh Ngữ.
Tinh Ngữ không phải ai xa lạ.
Đó là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
[Hôm nay là lần đầu tiên gặp Tinh Ngữ, mình rung động rồi, mình thấy em ấy rất xinh đẹp, mình thích em ấy.]
[Hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện với Tinh Ngữ, em ấy dịu dàng quá.]
[Cây bút này là món quà duy nhất Tinh Ngữ tặng mình, mình phải giữ thật kỹ báu vật này mới được…]
Phía sau.
Là tình yêu nóng bỏng và sự bảo vệ âm thầm của Cố Tri Nhàn.
[Nếu đã không thể làm người yêu, vậy anh sẽ trở thành người nhà bảo vệ cho em.]
Ngày tháng được ghi trong trang nhật ký này.
Là ngày Cố Tri Nhàn quyết định cầu hôn tôi.
Lúc đó tôi mỉm cười rạng rỡ, cảm giác như mình vừa có được một chàng trai tốt nhất trên đời…
Tôi vừa xem vừa khóc.
Cứ như muốn xả hết những uất ức trong đời.
Mãi đến khi xem xong cả một thùng di vật.
Mới lật xem di thư Cố Tri Nhàn để lại cho tôi.
Nội dung trong thư rất đơn giản, cũng rất trực tiếp:
Một, cả tâm hồn và thể xác của hắn đều thuộc về mình Tô Tinh Ngữ, hắn phí phạm nhiều năm bên tôi như vậy, chỉ để ở cạnh ánh trăng sáng của hắn mà thôi.
Hai, chuyện hậu sự của hắn tôi không được nhúng tay vào, cả linh đường cũng không được đến, hắn sợ tôi quấy rầy thời khắc cuối cùng của hắn và Tô Tinh Ngữ.
Ba, hắn lạnh lùng để lại cho tôi mười tỉ.
[Tiền có thể cho cô, nhưng tình yêu của tôi, cô mãi mãi không bao giờ chiếm được.]
Câu cuối cùng được Cố Tri Nhàn ghì mạnh đến nỗi lem ra cả mặt sau tờ giấy.
Tôi gục đầu khóc rưng rức.
“Những di vật này cũng đốt xuống cho Tri Nhàn đi.”
Tôi cố gắng nói cho xong những lời này, rồi cầm phong thư run rẩy rời đi.
02.
Hết cách rồi, nếu còn không đi.
Tôi sợ mình sẽ nhịn không nổi cười phá lên.
Vừa chết chồng vừa thăng quan phát tài, năm nay tôi mới hai mươi bảy, thế mà đã gặp được hai chuyện vui lớn bậc này.
“Há há há há, hệ thống, cuối cùng Cố Tri Nhàn cũng chết!”
“Mười tỉ đó, mười tỉ!”
Hệ thống: “Đúng! Nhanh thôi, bạn sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới!”
Tôi điên cuồng lăn lộn trong chiếc chăn mềm mại.
“Hành tây mày đổi trong thương thành được việc lắm, chứ không tao đâu khóc nổi!”
Tôi lúc này khác hoàn toàn với con người khi nãy.
Tám năm trước, tôi đột nhiên thức tỉnh, biết được kịch bản.
Đây là một quyển tiểu thuyết, Cố Tri Nhàn là nhân vật chính.
Đời trước, Cố Tri Nhàn không đuổi kịp bước chân Tô Tinh Ngữ, lúc đó hắn ta chỉ là một gã trai nghèo.
Tô Tinh Ngữ đã chọn gả cho một công tử nhà giàu.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ nỗ lực, trở thành nhân tài mới nổi ở Bắc Kinh.
Ai ngờ, Tô Tinh Ngữ lại bất ngờ qua đời, hắn ta cũng tự tử vì tình.
Còn người vợ bình phong như tôi đây, sau khi biết được Cố Tri Nhàn không hề yêu mình.
Cầm mười tỉ trong tay, quyết định tự sát.
Đổi cho Cố Tri Nhàn một cơ hội sống lại.
Sau khi tôi đọc xong kịch bản: “?”
Có mười tỉ rồi, uất ức mịa gì.
Tôi không thèm sống lại! Tôi thèm mười tỉ!
Dù sống lại thật, nhưng IQ của tôi cũng có tăng lên đâu, lấy đâu ra mười tỉ!
Tôi đã khóc ròng ba ngày ba đêm trên chiếc giường hai trăm mét vuông tiêu chuẩn!
Có lẽ là do oán niệm của tôi quá sâu, nên triệu hồi được hệ thống.
Hệ thống có thể giữ cho tôi ở lại thời không này!
Bắt đầu từ hôm đó, tôi vẫn luôn diễn đúng theo kịch bản.
Chờ Cố Tri Nhàn đến tiếp cận tôi.
Tôi cẩn cẩn thận thận diễn vai một con chó theo đuôi Cố Tri Nhàn tận tám năm.
Tám năm!
Tám năm đó!
Ai biết tám năm này tôi đã phải trải qua những gì không?
Tôi hứng khởi đếm tới đếm lui số di sản Cố Tri Nhàn để lại.
Vô cùng vừa ý!
03.
Nhưng bất ngờ luôn đến khi con người ta không hề đề phòng nhất.
Không ngờ rằng tôi còn có thể gặp lại Cố Tri Nhàn!
Giờ đây, trông hắn vẫn đẹp trai sáng lán như khi còn sống.
Sở hữu vẻ ngoài mà tôi vừa gặp đã yêu á.
Hắn đang tự lẩm bẩm: “Sao lại như vậy! Người đàn bà Tô Tinh Lạc này không phải nên đau lòng vì cái chết của mình, tự tử vì tình sao?”
“Làm vậy thì mình có thể sống lại.”
“Ở bên Tinh Ngữ cả đời.”
Giọng nói hắn ta đầy vẻ mất mác và chút ít phẫn nộ.
Phẫn nộ đối với người vợ đã đăng ký kết hôn với hắn là tôi.
Hắn một câu cũng “Người đàn bà này” hai câu “Người đàn bà kia”.
Nhưng lại vẫn xem Tô Tinh Ngữ là quan trọng nhất.
Dù đã biến thành linh hồn.
Vẫn thâm tình gọi một tiếng “Tinh Ngữ”.
Tôi vờ như không thấy linh hôn Cố Tri Nhàn đang phát điên trên không trung.
Điên cuồng đi thị sát khắp nơi.
Còn phải chọn lúc có phóng viên.
Diễn vai người phụ nữ góa chồng đau khổ muốn đi tìm chết.
Thực tế thì trong lòng tôi toàn là:
[Áu áu áu! Cố Tri Nhàn biết kiếm tiền thật đấy, không hổ là nam chính trong tiểu thuyết!]
[Cái gì? Tòa nhà này của tôi hết á!]
[Tiếc là hắn chết sớm, không thì còn có thể làm trâu làm ngựa mấy năm…]
Nội tâm của tôi.
Chỉ mình hệ thống nghe được.
Tôi đi đến chỗ nào, sẽ thấy Cố Tri Nhàn bay tới bay lui chỗ ấy.
Mới đầu tôi còn hoang mang không hiểu.
Giờ thì bình thường lại rồi.
Tôi giơ ngón giữa sang hướng Cố Tri Nhàn đang bay.
Phép thử liên tục mấy ngày nay đã cho tôi biết.
Không hiểu vì sao, Cố Tri Nhàn chỉ có thể bay tới bay lui chung quanh tôi.
Haiz.
Đáng thương quá, lại sắp thành đồ chơi mới của tôi rồi.
04.
“Phu nhân, phải dọn dẹp hết những thứ này của tiên sinh thật à?”
Má Vương dè dặt hỏi tôi.
Tôi vờ như thương tâm khoát khoát tay.
“Tri Nhàn không còn ở đây, để đồ của anh ấy lại, tôi sẽ nhìn vật nhớ người.”
“Sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt nhớ tới anh ấy. Tôi sợ cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới người còn sống, ai nấy cũng đau buồn.”
Tôi thở dài một cái, quyến luyến nhìn lại một lần cuối.
“Mấy thứ này má tự quyết hết đi!”
Má Vương vui sướng đi làm, chỉ nghe:
“Cái đồng hồ này cho ảnh, con cá mặn này đem bán, cái này, cái đó, cái kia nữa, đem về cho em gái…”
Trong đống di vật còn lại của Cố Tri Nhàn, thật ra cũng không có mấy thứ là do tôi tặng.
Tám năm trước, tôi đã từng rung động.
Nói cho cùng thì, Cố Tri Nhàn chỉ biết cho tôi tiền tiêu.
Đưa một lần là mấy triệu bạc.
Tôi cũng từng tặng lại cho hắn ta quần áo đắt tiền.
Dùng tháng lương đầu tiên của tôi mua đó.
Tôi xem món quà đó như báu vật, đưa đến trước mặt Cố Tri Nhàn.
Nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua một cái.
Rồi thẳng tay ném vào sọt rác.
“Đồ của cô, tôi sẽ không nhận. Trong lòng tôi chỉ có Tinh Ngữ.”
Sau đó, tôi mơ thấy kịch bản.
Lúc đó tôi đã nghĩ.
Cố Tri Nhàn!
Vẫn nên!
Chết đi cho rồi!
Còn hiện tại, hắn ta đang bay loạn giữa không trung, to tiếng chất vấn tôi.
“Tô Tinh Lạc! Sao cô dám vứt hết đồ của tôi!”
“Những bộ độ đó là chính tay cô giặt cho tôi mỗi ngày!”
Tôi còn nghe ra chút hoài niệm trong những câu nói đó.
Lại qua mấy ngày.
Dường như Cố Tri Nhàn đã nhận ra.
Tôi không hề có ý định tự tử vì tình.
Bắt đầu tiếp nhận sự thật rằng hắn ta đã chết.
05.
“Cái thắt lưng da đó nữa! Sao cô dám bảo má Vương đem vứt! Đó là quà kỷ niệm năm năm kết hôn cô tặng tôi.”
“Còn cái kia…”
“Còn cái này…”
Cố Tri Nhàn vẫn đang điên cuồng quơ quào với má Vương.
“Má Vương! Mấy cái đó không được bán! Không được phép bán!”
“Nghe không?”
“Má Vương! Má Vương!”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Cố Tri Nhàn, má Vương xách theo một túi lớn ra ngoài biệt thự.
“Không!”
Dường như hắn ta đã biết!
Trong tiếng la tha thanh mang theo đầy tuyệt vọng!
“Đừng la nữa, má Vương không nghe thấy đâu!”
Tôi trợn mắt nhìn Cố Tri Nhàn.
“Tôi với anh quen nhau tám năm, kết hôn bảy năm, đồ tôi tặng anh chưa từng đụng tới một cái gì!”
“Giờ bày đặt giả bộ thâm tình cái gì! Tôi nhổ vào!”
“Chó má!”
Tôi nằm lật ngửa trên giường, càu nhàu luôn miệng với hư không!
“Cô nhìn thấy tôi!”
“Tô Tinh Lạc! Sao cô có thể là người như vậy!”
Tô Tinh Lạc luôn dịu dàng bao dung, cố gắng thoả mãn Cố Tri Nhàn đã sớm chết rồi.
Hôm nay tôi phải làm một con người mới, một Tô Tinh Lạc không hề yêu thương Cố Tri Nhàn.
“Chẳng lẽ trước nay cô chỉ giả vờ?”
Cố Tri Nhàn tức giận muốn xông tới đánh tôi.
Nhưng lại bi kịch phát hiện, hắn ta giờ đã trở thành một linh hồn.
Hắn chỉ có thể phẫn nộ trong vô vọng.
“Thật ra thì, nói thật với anh…”
Tôi thong thả lên tiếng.
Giờ tôi đã không còn sợ hãi nữa.
Dù sao thì, linh hồn chắc không bị tức chết đâu.