Tôi Gả Cho Phản Diện U Ám - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:22:17
1
Tôi là thiên kim tiểu thư nuông chiều từ bé.
Ăn mặc cần động tay, sống chẳng cần lo nghĩ.
Thế nên khi nhận nhiệm vụ cứu vớt phản diện, trong lòng ngàn lần từ chối.
Không vì điều gì khác, mẹ nuôi lớn thế để làm bảo mẫu cho .
Hệ thống thấy lười biếng dài giường, sốt ruột đến phát điên.
“Giờ cô nên xuống bếp nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, để phản diện cảm nhận ấm gia đình, từ đó từ bỏ ý định tự sát chứ!”
Tôi giơ ngón tay trắng nõn, chút khách sáo lườm nó một cái.
“Tôi mà nấu ăn? Sợ ăn xong trúng độc chết luôn thì đúng hơn.”
“Vậy giặt đồ thì cô làm chứ?”
“Cậu vẫn luôn đưa mấy chiêu kiểu cho ? Bảo thành tích lẹt đẹt mãi.”
Giọng điệu của giấu vẻ khinh bỉ.
Hệ thống chọc đến phát điên, ấp úng “cô cô cô” nửa ngày thành câu.
Cuối cùng buông một câu đầy đe dọa tức giận tắt kết nối: “Nếu cô thành nhiệm vụ thì đừng mơ về thế giới cũ.”
Tiếng ồn ào biến mất, đầu óc lập tức trở nên thanh tịnh.
Tôi lăn một vòng giường, chân trần trong phòng khách.
Vừa ngó đánh giá, lẩm bẩm:
Cái nơi quái quỷ gì thế , còn bằng cái nhà vệ sinh của nữa là.
2
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, là Tống Duyện Xuyên về.
Tôi chạy nhanh , nở nụ hảo, bắt đầu diễn như một ảnh hậu.
Ngọt ngào gọi:
“Chồng ơi, về ~”
Cậu thiếu niên khựng , giọng cứng ngắc:
“Tôi , đừng gọi bậy.”
Trên bộ đồng phục học sinh xanh đậm của lấm đầy bùn đất, ống tay áo còn lộ vài vết xước.
Hiển nhiên là đánh .
Tôi khựng , nhớ đến đoạn giới thiệu về trong nguyên tác.
Mười bảy, mười tám tuổi, cha mẹ mất vì tai nạn xe, chỉ còn sống cùng bà nội bệnh nặng.
Mỗi ngày ngoài học, còn làm thêm ở nhà hàng để kiếm tiền thuốc men và chi phí sinh hoạt.
Bận rộn đến mức chân chạm đất.
Thế nhưng dù cố gắng đến , số phận vẫn buông tha .
Nửa năm , bà nội qua đời vì bệnh.
Anh cú sốc lớn, kết quả học tập tụt dốc phanh.
Từ thiên chi kiêu tử rơi thẳng xuống vực thẳm, hút thuốc, uống rượu, đánh — trở thành học sinh khiến giáo viên đau đầu nhất.
Cho đến khi nữ chính chuyển đến, như ánh mặt trời chiếu rọi, kéo về con đường đúng đắn.
Lúc còn ba tháng nữa nữ chính mới xuất hiện, nhưng hệ thống đã phát hiện giá trị cầu sinh của gần như bằng 0.
Có dấu hiệu tự hủy rõ.
Tống Duyện Xuyên là phản diện chính của truyện, chất xúc tác cảm xúc giữa nam nữ chính, giữ vai trò cực kỳ quan trọng, nên tuyệt đối thể chết sớm như .
Thế là… chọn làm thay đổi vận mệnh.
Nhiệm vụ của chính là — ngăn cản Tống Duyện Xuyên tự sát khi nữ chính xuất hiện.
…
Phát hiện ánh mắt đang , Tống Duyện Xuyên cụp mắt, giấu bàn tay thương lưng.
Ở cái tuổi , thể diện quan trọng hơn tất cả.
Tôi lặng lẽ thu ánh , làm như thấy gì.
Khoác tay , bắt đầu làm nũng:
“Chồng ơi, em đói .”
“Đừng gọi như !”
Cậu thiếu niên nghiến răng chỉnh , vành tai đỏ ửng.
Tôi chớp mắt, ngoan ngoãn đáp lời:
“Vâng, chồng yêu~”
…
3
Tống Duyện Xuyên làm phiền đến phát điên, cuối cùng cũng đành bất lực chịu thua.
Anh lặng lẽ bếp, nấu cho một bát mì Dương Xuân.
Trên mặt nước dùng là lớp dầu óng ánh màu vàng, vài cọng rau xanh tươi rói, còn cả một quả trứng.
Nếu là đây, loại đồ ăn đơn giản thế vốn chẳng bao giờ xuất hiện mặt .
giờ thì đói đến mức còn lựa chọn.
Không để tâm nữa.
Nói thì, ăn cũng ngon đấy chứ.
Vừa đặt đũa xuống, Tống Duyện Xuyên đã gõ tay lên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ăn xong thì về .”
Tôi sững , đôi mắt to tròn chằm chằm , khoé mắt lập tức đỏ hoe.
Ngay cả giọng cũng mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Anh… đang đuổi ?”
Nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, rơi thẳng lên mu bàn tay Tống Duyện Xuyên.
Anh như bỏng, vội vàng rụt tay .
Hiển nhiên là quen với tình huống , giọng cũng hoảng hốt hẳn lên.
“Không , cô đừng mà!”
Tôi chẳng thèm để ý, cứ thế nức nở.
“Hu hu hu hu…”
Cậu thiếu niên vò tóc, vẻ mặt lúng túng đến cực độ.
“Cô nhận nhầm , thật sự chồng cô!”
“Trán một vết sẹo nhỏ, là do năm 6 tuổi ngã cầu thang.”
Giọng Tống Duyện Xuyên đột nhiên nghẹn , sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Thấy hiệu quả, tiếp tục bổ sung:
“Năm 10 tuổi bệnh viện cắt bao quy đầu, về nhà cả đêm vì đau.”
“Bên trái mông còn một vết bớt hình trái tim!”
“Còn nữa…”
“Đủ !”
Tống Duyện Xuyên đỏ bừng cả mặt, gân xanh nổi trán, trong giọng còn mang theo sự thẹn quá hóa giận.
“Sao cô biết mấy chuyện ?!”
Tất nhiên là hệ thống cho biết!
Tôi chớp chớp mắt, mặt đổi sắc, tim loạn, dối chớp mắt:
“Tôi mà, tên là Ôn Dã. Là vợ của 10 năm .”
“Mấy chuyện đều là do chính miệng kể khi cưới. Anh còn từng sẽ đối xử với , làm chú cún nhỏ của cả đời!”
“Không thể nào! Tôi thể mấy câu như …”
Tống Duyện Xuyên lập tức phản bác, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ, rõ ràng cũng chẳng chắc chắn nữa.
Những điều , bộ đều là bí mật mà từng tiết lộ với ai.
Ngoại trừ thân cận nhất, nghĩ ai thể biết nhiều đến .
Chẳng lẽ thật sự đúng như lời phụ nữ … cô là vợ 10 năm ?
Tống Duyện Xuyên cố đè nén cảm giác hỗn loạn trong lòng, lạnh lùng chất vấn:
“Nếu cô đến từ 10 năm , thì tại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Sao biết ?”
“Có lẽ là ông trời xem… yêu trong quá khứ, đang sống .”
Bốn chữ “sống ” nhấn mạnh từng tiếng.
Trong lòng thầm mắng.
Nếu vì cứ đòi chết cho bằng , đến nỗi lôi cái thế giới chết tiệt , làm cái nhiệm vụ nát bét .
4
Tắm xong bước , đàn ông vẫn đờ ghế, như thể đang hoài nghi cuộc đời.
Tôi ngáp một cái, lười biếng bước , đầu nhẹ nhàng tựa lên vai như xương.
“Chồng , đến giờ ngủ .”
Hương chanh nhè nhẹ thoảng qua mũi.
Tống Duyện Xuyên đỏ bừng cả mặt, lập tức bật dậy khỏi ghế như điện giật.
Anh vò vành tai đỏ ửng, giọng bắt đầu cà lăm.
“Cô… cô ngủ , … lát nữa…”
Tôi gì, chỉ lặng lẽ , mắt bắt đầu rưng rưng.
Thấy như , Tống Duyện Xuyên như gặp kẻ địch lớn.
“Sao… làm nữa?”
“Tôi thể hàn, đây đều giúp làm ấm chân khi ngủ… còn kể chuyện cho nữa.”
Tôi ấm ức lên tiếng.
Cũng hẳn là bịa chuyện. Tôi thật sự thể hàn.
Tay chân lúc nào cũng lạnh buốt, mãi vẫn ấm , uống thuốc Đông y bao năm cũng chẳng cải thiện mấy.
Giờ còn lừa cái thế giới quỷ quái , ăn ngon, ngủ yên.
Lấy chút bồi thường gì quá đáng?
Tống Duyện Xuyên vẫn còn chần chừ.
Tôi hít mũi, bắt đầu lau nước mắt.
“Đừng nữa.”
Anh thở dài, xuống mép giường, kéo chăn lên, chấp nhận số phận mà đặt chân lòng.
Tôi rút một điều, Tống Duyện Xuyên là kiểu mềm ăn cứng, nhưng chịu thua nước mắt.
Không ngờ thể chất dễ của hữu dụng đến .
Cơ thể thiếu niên luôn nóng hơn bình thường, bàn chân lạnh như băng của nhanh sưởi ấm.
Tôi thoải mái rên nhẹ một tiếng, còn quên giở trò nghịch ngợm.
Bụng cứng rắn, dựa theo cảm giác mà đoán thì chắc ít nhất sáu múi.
Tôi nhẹ nhàng đá một cái, giọng lười biếng nũng nịu:
“Chồng ơi~ kể chuyện khi ngủ~”
Tống Duyện Xuyên liếc một cái, đột nhiên với tay lấy chiếc gối bên cạnh đặt lên đùi.
Hai má nhuộm hồng, trông vô cùng lúng túng.
Cái gì đây?
Thanh niên mà, dễ trêu ghẹo thế ?
Tống Duyện Xuyên hắng giọng một cái, kể chuyện cổ tích, mà bắt đầu … hoá học hữu cơ.
Môn học mà hồi còn học ghét cay ghét đắng.
công nhận, hiệu quả còn hơn kể chuyện ngủ gấp mấy lần.
Giọng trầm thấp, cố ý hạ xuống càng càng khàn, như thì thầm ngay bên tai.
Cảm giác như đang lớp học phổ thông quen thuộc ngày nào.
Cơn buồn ngủ ập đến, hít một mùi thơm của bột giặt còn vương chăn, chìm giấc ngủ sâu.