Tôi Ký Tên
Chương 2
4
Nhưng vì sao trước kia tôi không phát hiện Chương Hồi là người đàn ông không có trách nhiệm như vậy. Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết.
Khi hai chúng tôi đi du lịch, dường như tôi luôn là người lên kế hoạch.
Lúc mang thai, anh cũng chưa từng làm một bữa sáng cho tôi.
Khi mẹ chồng và tôi có bất đồng, anh đều làm như không thấy, chỉ biết sau đó trấn an tôi.
Trong bảy năm, quả thật tôi đã trở thành một bộ não yêu đương, bỏ qua những “khuyết điểm nhỏ” của anh ta.
“Tiểu Khiết, em đừng nghe mẹ anh nói chuyện sinh đứa thứ hai, có sinh đứa thứ hai hay không là chuyện của chúng ta, chúng ta tự quyết định là được rồi.” Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ.
“Vậy tại sao vừa rồi anh không nói với mẹ?”
“Không cần phải đối đầu xung đột, cho dù cùng mẹ giảng đạo lý, mẹ cũng sẽ không nghe, chúng ta cứ giải quyết thôi!”
Trong lòng tôi chỉ cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.
Nếu thương tôi, sao nỡ để tôi giận mà không đến giúp tôi?
Yêu đương nhiều năm như vậy, tôi vẫn cảm thấy tôi rất hiểu anh ta, lại phát hiện mình đã quá lý tưởng về anh ta.
Yêu đương, đính hôn, kết hôn, hết thảy đều nước chảy thành sông, thần tiên quyến lữ người người ca ngợi, làm cho tôi bị lạc trong ảo ảnh hạnh phúc.
Nhưng khi thực tế ở trước mắt, mọi thứ không quá tốt đẹp.
Tuy nhiên, tình cảm bảy năm cũng không phải nói buông là buông, nhìn Nam Nam trong lòng, vẫn còn non nớt, đang cười, tôi nhịn xuống ý nghĩ tranh luận với anh ta.
“Được, biết rồi. Anh đi phòng khách nghỉ ngơi đi!”
“Được.”
5
Bởi vì cho bú sữa, cả đêm tôi ngủ không ngon. Chương Hồi ban ngày phải đi làm, cho nên buổi tối chỉ có dì bảo mẫu bế con cùng tôi ngủ trong phòng ngủ chính, anh ở phòng khách.
Hai giờ sáng, cho bú xong, tôi cảm thấy khát nước nên bước nhẹ đi qua phòng khách.
Uống nước xong, cơn buồn ngủ cũng bay mất, mới vừa đi tới cửa phòng khách, lại nghe được âm thanh quen thuộc.
Hình như là Chương Hồi đang gọi điện thoại?
Tôi đến gần phòng khách.
“Em yêu, anh cũng nhớ em, ngày mai đi làm là có thể gặp mặt rồi.”
“Người ở nhà đã quen mặt nhiều năm rồi, không còn tươi nữa. Giờ có con rồi, anh cũng không dám nhìn.”
“Ngủ ngon, anh yêu em.”
Một câu phía trước, hết sức ghét bỏ, câu phía sau “Anh yêu em” hết sức cưng chiều.
Đây chính là người đàn ông tôi quen biết mười năm, yêu đương bảy năm.
Khi nghe anh ta nói lời yêu với người phụ nữ khác, chiếc cốc gần như sắp tuột khỏi tay tôi, nhưng tôi vẫn cố giữ chặt và không để nó rơi.
Khi trở lại giường, tôi không cảm thấy buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn, bụng cồn cào.
Tôi không biết anh và người phụ nữ kia bắt đầu từ khi nào, khi tôi mang thai hoặc có khi sớm hơn?
Bất kể là lúc nào thì đều làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.
Sáng sớm hôm sau, Chương Hồi giống như thường ngày, trước khi ra ngoài đi làm đến phòng thăm tôi và con gái.
“Nam Nam, cha đi làm đây.” Anh ôm con gái, cưng chiều hôn lên trán con một cái.
“Trông càng ngày càng giống mẹ, sau này nhất định là một đại mỹ nhân.”
Anh ta đi sang, vòng tay quanh tôi, chuẩn bị hôn lên mặt tôi.
Suy nghĩ về cuộc trò chuyện đêm qua, tôi không kiểm soát được quay đầu và né tránh.
“Đi làm nhanh đi. Sắp muộn rồi.”
Tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, không đối đầu hay cãi vã với anh ta, dường như tôi không hề chứng kiến cảnh anh ấy ngoại tình vào đêm hôm trước và mọi chuyện cứ như một giấc mơ.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, tôi đi từ sốc và tuyệt vọng lúc đầu, đến buồn bã sau đó, và bình tĩnh ở cuối.
Tôi hiểu rất rõ, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để đối đầu.
Nam Nam còn quá nhỏ, tôi không có cách nào bỏ rơi con, cho nên chỉ có từ giờ trở đi thu thập chứng cứ ngoại tình của Chương Hồi, tích góp từng tí một năng lực của mình, trở lại cương vị công tác mới có thể tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Nam Nam.
6
Mẹ chồng vẫn mỗi ngày tới đây, nói một ít tư tưởng cũ kỹ “nối dõi tông đường” của bà, tôi cũng cười ha hả đáp ứng.
Trong lòng tràn đầy giễu cợt, từ nay về sau, tôi sẽ cho tình nhân của con trai bà sinh cho bà năm đứa con trai mập mạp, để có người kế vị “ngai vàng” nhà họ Chương.
Sau khi mẹ chồng đi rồi, tôi nhìn về phía dép lê trên chân mình, phần gót đã rách một chút, nhất thời sụp đổ.
Đem dép lê trên chân ném hết vào thùng rác.
Đôi dép lê này giống như tôi, rách nát không chịu nổi, cho dù là khâu vá bổ sung, dấu vết vẫn tồn tại, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Sau khi khóc xong, tôi vẫn giữ vững tinh thần, quan trọng nhất chính là muốn thu thập chứng cứ ngoại tình của Chương Hồi.
Trong điện thoại anh nói, đi làm là có thể nhìn thấy tiểu tam kia, như vậy hai người hẳn là quan hệ đồng nghiệp, công ty liên hoan nhiều như vậy, cơ hội hai người cẩu thả nhất định là không ít.
Quả nhiên, Chương Hồi gửi tin nhắn Wechat cho tôi.
“Buổi tối bộ phận công ty liên hoan, không về nhà ăn cơm, em cùng cục cưng đi ngủ sớm một chút, yêu em.”
Tôi cười lạnh một tiếng, cơ hội tới rồi!
Khi tôi và Chương Hồi còn chưa kết hôn, anh ta thường dẫn tôi đi liên hoan, các đồng nghiệp ai nấy đều hâm mộ ghen tị, Chương Hồi có một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa có năng lực.
Vậy từ khi nào anh ta không đưa tôi đi cùng?
Hình như là lúc tôi mới mang thai hơn ba tháng, anh nói: “Mang thai vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà hàng hỗn tạp, tốt nhất đừng đi.”
Anh ta và cô ta chắc là bắt đầu từ lúc đó!
Tôi trả lời: “Chồng ơi, ở nhà lâu rồi em chán quá, tối nay cho em đi cùng anh nhé.”
Qua thật lâu mà Chương Hồi không trả lời, gần tới giờ tan tầm anh trả lời tôi một câu: “Được, tan tầm anh tới đón em.”
Tôi ở nhà đã sớm thu dọn xong bản thân, mặc dù không thể so sánh với trước khi mang thai, nhưng trang điểm xong, thoạt nhìn khí sắc vẫn không tệ.
Đến nhà hàng, đều là một ít người quen, mọi người nhao nhao nói chuyện, quan tâm đến thân thể của tôi còn có cục cưng trong nhà.
Chỉ có một đồng nghiệp nữ ngồi trong góc, tôi chưa từng gặp.
“Em gái xinh đẹp này, hình như tôi chưa từng gặp qua, là đồng nghiệp mới của mọi người sao?” Tôi tươi cười dịu dàng, không hề có bất kỳ tính công kích nào.
“Em đang nói đến là Lâm Mạt! Cô ấy vào công ty hồi tháng Bảy năm ngoái, đúng là hai người chưa từng gặp qua.”
Chính là cô ta.
7
“Xin chào, tôi là vợ của Chương Hồi, tên tôi là Tôn Khiết!”
Tôi đưa tay ra và chào cô ta một cách thân thiện.
Trên mặt Lâm Mạt có chút xấu hổ, nhưng cũng lập tức mỉm cười vươn tay nắm tay tôi.
“Là vợ của anh Chương sao? Xin chào.”
Dáng dấp quả thật rất ngọt ngào, giọng cũng mềm mại, vừa nhìn chính là Tiểu Bạch Hoa kích thích dục vọng bảo vệ của đàn ông.
Ánh mắt cô ta vẫn dừng lại trên người Chương Hồi, người đàn ông bị nhìn ho khan hai tiếng, lấy cớ đi toilet.
Không tới hai phút, Lâm Mạt cũng rời khỏi chỗ ngồi.
Tôi cười lạnh, anh ta trốn còn cô ta đuổi theo, anh ta chắp cánh khó bay, thật sự là một vở kịch hay.
Qua mười phút, Chương Hồi trở về trước, Tiểu Bạch Hoa theo sát phía sau.
Tôi nhìn chằm chằm mặt cô ta, chóp mũi có chút đỏ, dường như vừa mới khóc.
Tôi đương nhiên phải tác hợp cho đôi uyên ương số khổ này.
“Chương Hồi, em về trước đây, Nam Nam ở nhà cũng không yên tâm lắm, mọi người cứ chơi vui đi.” Tôi hết sức tri kỷ đề nghị trước.
“Được, trên đường về em cẩn thận nha. Anh cũng sẽ về sớm một chút.” Thái độ anh ta vẫn dịu dàng như cũ.
Ra khỏi cửa, tôi ngồi xuống trong quán đối diện nhà hàng, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người một khắc đồng hồ liền cùng nhau đi ra, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, thân mật tựa vào vai anh ta, anh ta cúi đầu hôn lên mặt cô ta một cái.
Cho dù đã biết trước, nhưng tận mắt nhìn thấy, lòng của tôi vẫn không thể không đau đớn.
Đi theo họ đến khách sạn, vào thang máy, nhìn họ vào phòng và tôi chụp tất cả các bức ảnh.
Về đến nhà, tôi đi ngủ sớm, đặt xong đồng hồ báo thức lúc ba giờ sáng.
Chương Hồi đã ngủ say từ lâu, tôi lấy điện thoại di động của anh ra, dùng ngày sinh nhật của tôi mở mật mã, cũng không biết thâm tình này rốt cuộc là giả vờ cho ai xem.
Lật xem lịch sử trò chuyện của bọn họ, hai người bắt đầu mập mờ từ khi Lâm Mạt vào công ty một tháng, khi đó tôi vừa mang thai hơn ba tháng.
Tra nam liền sốt ruột không nhịn được muốn tìm niềm vui mới, có lẽ đây chỉ là một đóa hoa dại, trong tình yêu trước kia, chỉ có tôi vẫn giữ vững tình cảm của hai người!
Tôi lặng lẽ chụp lại đoạn ghi chép cuộc trò chuyện quan trọng, trả điện thoại di động lại bên gối Chương Hồi, hô hấp của anh ta vẫn như cũ.
Lịch sử trò chuyện rất nhiều, nhiều đến mức tôi chụp hơn hai trăm tấm ảnh. Ở trong toilet, tôi thấp giọng khóc nức nở, lấy tay che miệng mình, sợ kinh động đến người trong nhà.
Cảm nhận vật lạ trên tay. Tôi giơ tay lên, là nhẫn cưới, hôn nhân buồn cười, buồn cười nhất chính là tôi.
Tôi thoa kem dưỡng da tay, tháo nhẫn ra, bỏ vào ngăn kéo, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ bị mắc kẹt nữa.