Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Đối Tượng Liên Hôn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:40
5
Tôi sững .
Chị? Cái quái gì ?
Thấy mãi phản ứng, Hạ Tuệ buồn bã mở miệng:
“Tôi là em trai của Hạ Lam, đây chúng từng gặp , còn gặp nhiều lần.”
Hạ Lam?
Chẳng là đàn lạnh lùng mà từng theo đuổi ở Đại học Kinh Bắc nhưng thành ?
Cánh cửa ký ức bật mở.
Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một em trai cao lớn, mập, luôn đeo khẩu trang bên cạnh Hạ Lam khi đó.
Tôi trừng lớn mắt, gương mặt xuất chúng mặt.
“Thì là , mấy năm gặp, giờ cao ráo và trai hẳn.”
Hạ Tuệ đỏ mặt vì khen, ngượng ngùng cúi đầu.
“Vậy… chị thích ? So với thì ?”
Tôi rõ: “Cậu gì?”
Hạ Tuệ định mở miệng, thì một giọng nữ trêu chọc xen :
“Hạ ca, đại tiểu thư nhà họ Giang dễ đối phó nhé.”
“Anh sắp liên hôn với cô , còn gần chị gái xinh thế , cẩn thận cô biết gây chuyện đấy.”
là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, giả vờ kinh ngạc:
“Cậu sắp liên hôn ? Chúc mừng nhé.”
Hạ Tuệ ngay lập tức bối rối:
“Chị, đừng cô bậy. Tôi sẽ liên hôn với nhà họ Giang .”
Tôi tự khen bản thân:
“Tôi thật từng gặp đại tiểu thư nhà họ Giang khi ở nước ngoài.”
“Cô chỉ xinh mà còn thông minh, đúng là một đối tượng liên hôn .”
Hạ Tuệ hừ lạnh:
“Thì ? Tôi chẳng hứng thú với cô .”
Hừm, chẳng hứng thú với ?
Tôi dịu dàng thẳng mắt Hạ Tuệ:
“Vậy thấy thế nào?”
Hạ Tuệ nín thở.
Đôi mắt đờ đẫn như một tên ngốc.
Rồi, tên ngốc đỏ bừng cả mặt, khẽ gật đầu.
Tôi nổi hứng trêu chọc:
“Tiếc thật.”
Hạ Tuệ sững , thể tin nổi:
“Chị gì cơ?”
Tôi lắc đầu:
“Không gì. Thế còn ? Anh đã bạn gái ?”
Hạ Tuệ hỏi một cách dè dặt:
“Chị… chị vẫn còn thích ?”
Câu như châm ngòi cho dây thần kinh của Hạ Tuệ.
“Tôi biết làm gì .”
Anh đột ngột bật dậy, ánh mắt sáng rực:
“Chị, còn việc, đây!”
Dứt lời, Hạ Tuệ như bơm đầy năng lượng, lao như bay.
Để , ngơ ngác hiểu gì.
Tối hôm đó, khi tắm xong bước .
Cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc Hạ Tuệ gì mà như phát điên cả ngày.
Vì chằm chằm tin nhắn gửi đến, trợn tròn mắt:
【Cô đổi đối tượng liên hôn, để cô liên hôn với !?】
6
Hạ Tuệ vẫn đang điên cuồng gõ tin nhắn:
【Thế nào? Tôi đủ nghĩa khí chứ!】
【Anh là thừa kế chính thức của nhà họ Hạ, trực tiếp sắp xếp cho cô một “gói cao cấp”!】
【Cô và liên hôn, đảm bảo, bất kể ba đã hứa gì với nhà cô, một xu cũng sẽ thiếu.】
Tôi: 【Khoan đã! Vài ngày còn hủy hôn cơ mà?】
Hạ Tuệ: 【Ba đồng ý, còn chửi là đồ ngu.】
【Giang Thiện Du, cô bỏ bùa xuyên đại dương cho ba ?】
Tôi: 【Quả nhiên là đồ ngu.】
Hệ thống: 【Bạn đã thu hồi một tin nhắn.】
Hạ Tuệ: 【Cô thu hồi gì đấy? Tôi kịp xem.】
Tôi: 【Ba còn đồng ý, thì càng cửa .】
Hạ Lam là kiểu cao lãnh, ranh giới rõ ràng.
Thay trai liên hôn kiểu chuyện nực .
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, sẽ đồng ý.
Hạ Tuệ: 【Không , xưa nay luôn đối xử với . Tôi , đã đồng ý .】
Cái quái gì? Mấy năm gặp, Hạ Lam thay đổi lớn thế ?
Vậy ba tháng theo đuổi vô ích của đây tính là gì?
Tôi nghiến răng: 【Được thôi, quyết định thế .】
Hạ Tuệ: 【Quyết định luôn?】
【Cô định suy nghĩ thêm đưa chút yêu cầu nào ?】
Bỗng Hạ Tuệ như khai sáng: 【Chẳng lẽ, cô vốn đã thầm yêu ?】
Thầm yêu?
Ngày đó phí bao nhiêu tâm tư theo đuổi , chẳng rõ nhất ?
À, quên mất, giờ là một tên hề, chẳng biết gì cả.
Hạ Tuệ vẫn tiếp tục gửi tin:
【 cả. Chỉ cần cô và thành đôi, ba chắc chắn sẽ nhượng bộ.】
【Anh chỉ cao ráo trai, còn trưởng thành và điềm đạm. Cô lấy đúng là phúc phận của cô.】
Hừ, phúc phận của ?
Tôi: 【Thật ? Vậy để “phúc phận” thế , khi nào tệ cho ? [ngại ngùng][ngại ngùng][ngại ngùng]】
Hạ Tuệ: 【Cô biết là .】
【Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm chuyện với , sẽ khiến cô sống yên, hiểu ?】
Tôi: 【Anh thế, tất nhiên bao giờ ngoại tình.】
Hạ Tuệ: 【Tôi gửi WeChat của cho cô.】
Tôi: 【Không cần. Ngày mai về nước, tối sắp xếp cho gặp .】
Hạ Tuệ: 【Cô cũng tích cực đấy.】
Hạ Tuệ gửi đến một tin nhắn thoại, giọng phấn khởi, vô cùng thoải mái:
“Xem cô là chị dâu tương lai, là nhà , đảm bảo sẽ tìm cho hai một nhà hàng lãng mạn đầy phong cách.”
“Chắc chắn sẽ giúp tình cảm thăng hoa.”
7
Hạ Tuệ quả nhiên chịu chi.
Anh trực tiếp bao trọn cả nhà hàng.
Nhà hàng tọa lạc ở vị trí thể cảnh Bắc Kinh về đêm nhất.
“Giang tiểu thư, mời trong, Hạ đã đến .”
Tôi khẽ gật đầu.
Tiếng giày cao gót gõ nền đá cẩm thạch bóng loáng vang lên “cộp cộp”, hòa giai điệu piano du dương.
Tôi theo hướng ngón tay của phục vụ, ngay lập tức bắt gặp Hạ Lam.
Anh đang ở vị trí gần cửa sổ, mặc một chiếc sơ mi đen.
Ánh mắt nhàn nhạt, gương mặt lạnh lùng.
Hai chiếc cúc cùng để mở, để lộ một đoạn xương quai xanh tinh tế.
So với vẻ lạnh lùng sắc bén năm năm , Hạ Lam bây giờ như cây tùng tuyết, trầm và quyến rũ hơn nhiều.
Giây tiếp theo, như thể cảm nhận ánh mắt của , Hạ Lam đầu .
Trong đôi mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên, chỉ trong chớp mắt nhưng vẫn bắt trọn.
Tốt lắm, hài lòng.
Ngày còn tỏ vẻ hờ hững, giờ chẳng ngoan ngoãn cùng bàn với để bàn chuyện liên hôn ?
Tôi cong môi, mỉm bước đến xuống đối diện .
“Đàn , lâu gặp.”
Hạ Lam nhanh chóng thu cảm xúc, giọng trầm thấp, ôn hòa:
“Tôi nên gọi cô là Thẩm Ngư, ——”
“Giang Thiện Du, hoặc là——”
Tôi nghiêng , nháy mắt trêu chọc:
“Anh gọi là vợ cũng .”
Giây tiếp theo, bỗng cứng đờ cả .
Hạ Lam đưa tay nhẹ gạt sợi tóc dính môi .
Trong khoảnh khắc ngón tay lướt qua, hương cam đắng nhàn nhạt len mũi .
“Ừ, vợ.”
Anh rút tay về, đẩy thực đơn bàn đến mặt :
“Xem em ăn gì.”
Tôi lập tức thẳng lưng, vội vàng cúi đầu giả vờ xem thực đơn.
Cứu với, rõ ràng là trêu mà?
Sao bỗng nhiên dội ngược thế ?
Người … cứ chịu làm theo kịch bản !
Không !
Tôi hít sâu, bình tĩnh , ngẩng đầu lên kiêu hãnh chỉ vài món với phục vụ, cầm ly rượu vang nhấp một ngụm.
Hương vị tuyệt.
Xem Hạ Tuệ đúng là bỏ vốn ít.
Cuối cùng vẫn là Hạ Lam mở lời :
“Về việc đổi đối tượng liên hôn, thật sự xin .”
“Hạ Tuệ từ nhỏ nuông chiều, chịu lời. Tôi là , cũng phần trách nhiệm.”
Anh dậy, khẽ cong môi nở một nụ nhẹ, rót đầy ly rượu cho .
Tôi ngẩng đầu theo động tác của .
Chợt phát hiện chiếc sơ mi mặc thiết kế phần cổ rộng quá mức.
Hạ Lam khẽ cúi , từ góc độ của , cảnh tượng phía chiếc áo hiện rõ.
Thân hình thật .
Chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần săn chắc thì săn chắc, mà thôi cũng đủ thấy chỗ cần cứng… cũng hề tệ.
Tôi ngước mắt, ánh dừng gương mặt lạnh lùng vẫn nhận lộ hàng, giả vờ ấm ức:
“ em trai từ hôn, đã buồn lâu đấy.”
“Đàn đã thay xin , định bù đắp cho thế nào đây?”
Hạ Lam , bao năm tính cách dường như đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Chỉ cần là điều Giang tiểu thư yêu cầu, thể làm .”
“Thật ?”
Tôi chống cằm, ánh mắt lướt qua nốt ruồi đỏ xương quai xanh của , khẽ :
“Vậy thì, chúng sắp liên hôn , chi bằng tối nay đàn để ‘kiểm tra hàng’ , ?”
“Dù đàn năm nay cũng đã 29 , làm biết còn .”
8
Lời dứt, quả nhiên Hạ Lam khẽ nhíu mày.
Tôi biết ngay sẽ đồng ý.
Ai bảo đây lạnh nhạt đến mức đóng băng , bây giờ để nắm cơ hội, chẳng lẽ nên tranh thủ làm khó chịu một chút?
Tôi thu tay , tỏ vẻ tiếc nuối:
“Cũng đúng, đàn ông đến tuổi vài nỗi khó cũng bình thường, hiểu mà.”
Hạ Lam giãn mày, khóe môi cong lên thành một nụ nhẹ:
“Giang tiểu thư đang lo lắng cho cuộc sống hôn nhân ?”
Hả? Sao đột nhiên đến “cuộc sống hôn nhân”?
Tôi nhướng mày:
“ , dù cũng là đàn ông 29 tuổi , chắc chắn thể so với những em trai trẻ tuổi.”
Hừ, về khả năng đấu võ mồm, từng thua ai.
lúc đó, điện thoại bên cạnh sáng lên.
Tôi nghiêng mắt , là thông báo từ hệ thống giám sát ở nhà.
là trùng hợp.
Hôm qua về nước, hôm nay bố mẹ đã biến mất.
Dì Tô , ba dẫn mẹ ngoài để trốn nợ.
bàn, chiếc tách trà mà ba dùng vẫn còn ấm.
Hơn nữa, ai mà phá sản đến mức trốn nợ mà còn ở biệt thự quản gia chứ?
Thế nên đã lén mua một bộ camera mới, bảo dì Tô về nhà nghỉ ngơi.
Tôi mở lên xem, quả nhiên thấy bố mẹ rón rén lẻn biệt thự, lấy chiếc thẻ đen họ quên mang tối qua.
Thậm chí cổ mẹ vẫn còn đeo chiếc vòng cổ “huyết bồ câu” trị giá 40 triệu, đấu giá hồi tháng .
Quá chói mắt, quá rõ ràng.
Tôi biết ngay, phá sản gì chứ, lừa gạt!
“Rầm!” Tôi bật dậy, mặt vẫn nở nụ :
“Đàn , việc gấp, .”
Không đợi Hạ Lam trả lời.
Tôi vội vã chộp lấy túi xách, lao nhanh ngoài.
Giang Dũng, đợi đấy!