Tôi là cá chép may mắn - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:41:19
"Không! Cha bỏ nhiều tiền đấy! Cha cô cô là của , gì thì !" Hắn ngây ngô, bàn tay bắt đầu sờ soạng.
run rẩy , chỉ vì sợ mà còn vì căm hận. cố gắng hết sức để đỗ một trường cấp ba trọng điểm, ngỡ rằng tương lai sáng sủa đang chờ đón . Thế mà, chính cha đang tâm dùng cách để hủy hoại cả đời .
cam lòng!
Khi lơ là, nhanh tay nhặt lấy chiếc đèn bàn bên cạnh và đập mạnh đầu . Hắn kêu lên đau đớn đó buông , lập tức đẩy và chạy thẳng về phía cửa.
"Con đàn bà thối tha, mày dám đánh tao!" Vương Lượng ôm đầu, thở hổn hển đuổi theo .
"Cháy ! Cháy !" hét lớn, mong rằng tiếng kêu của sẽ khiến hàng xóm thấy và chạy sang giúp đỡ.
Cửa nhà chỉ cách vài bước chân, hy vọng lóe lên trong mắt .
, thấy cha . Ông ngay phía bên cánh cửa, ánh mắt ông lạnh lùng bật , đó đóng sầm cổng và khóa chặt.
Khoảnh khắc , suy sụp.
như phát điên, đập mạnh cánh cửa gỗ. cánh cửa vốn ọp ẹp bỗng chốc rắn chắc như sắt thép, mặc cho đập thế nào cũng mở .
Sau lưng , Vương Lượng đuổi kịp. Hắn nắm lấy cổ tay , ném xuống đất và leo lên .
"Bốp! Bốp!" Hai cái tát trời giáng khiến đầu cuồng, thứ mắt đều chao đảo, tai ù chẳng còn rõ gì nữa.
cảm nhận một luồng gió lạnh lướt qua làn da, dù đó là giữa mùa hè.
Ngay khi cúi xuống, thấy tiếng cãi vã ầm ĩ và tiếng đập cửa mạnh mẽ ở ngoài sân.
Hy vọng bùng lên trong . gom chút sức lực cuối cùng, nhặt một mảnh vỡ tường và cào mạnh mặt Vương Lượng.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"A!"
Tiếng hét của vang lên chói tai. Hắn điên cuồng, hai tay bóp chặt cổ . Lực của mạnh đến mức đầu ngón tay trắng bệch. vùng vẫy, nhưng thở của yếu dần, ý thức cũng mờ .
lúc -------- rầm! Cánh cửa đạp tung.
Cánh cửa gỗ rơi xuống, đè trúng Vương Lượng, khiến ngã nhào xuống đất ôm đầu kêu rên.
Mơ hồ, cảm nhận bế lên, choàng áo khoác cho .
"Yên tâm ngủ , chú ở đây . Không ai dám bắt nạt cháu nữa ." Giọng quen thuộc vang lên, nhưng kịp nghĩ xem là ai, thì chìm cơn mê.
Khi tỉnh , tin tức đầu tiên nhận là: Vương Lượng chết.
3.
Khi mơ màng tỉnh , tiếng lóc thảm thiết vọng đến từ bên ngoài, xen lẫn là những lời chửi rủa đầy oán hận.
"Đều tại con nhỏ chổi nhà các ! Nếu nó, thì con trai thể c.h.ế.t chứ?"
"Chính nó hại c.h.ế.t con trai ! Trả tiền! Các đền tiền cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-la-ca-chep-may-man/2.html.]
Tiếng la hét dứt, bên ngoài vang lên loạt âm thanh loảng xoảng của nồi niêu, bát đĩa ném xuống đất.
ngẩn . Vương Lượng... c.h.ế.t ?
Làm thể chứ? Cánh cửa gỗ đó dù cũ kỹ đến cũng chẳng nặng nề gì, mà cơ thể Vương Lượng thì cao to thế . Sao chỉ cửa đè mà c.h.ế.t ?
"Đòi tiền ? Hừ, mơ !" Nghe đến chuyện tiền bạc, cha lập tức tỉnh táo hẳn.
"Con trai bà chiếm hết lợi lộc từ con gái , giờ còn đòi tiền bồi thường? cho bà , đừng hòng!"
"Con gái vẫn còn đang bất tỉnh kìa! Cái thằng con trai khốn nạn của bà con bé đến mức suýt chết, bà tự mà ! Cái cổ của nó giờ vẫn tím bầm cả đây !"
Từ ô cửa sổ, thấy những đường gân nổi trán cha, ánh mắt ông đầy căm phẫn.
Tiền tay ông, thì chẳng ai thể lấy .
" !" Bà nội từ trong bước , tay chống gậy giọng đầy chắc nịch.
" , con bé Phán Đệ nhà là thần tiên chuyển thế. Ai dám động nó thì nhất định sẽ trời phạt!"
"Bà xem đấy, thằng con trai bà ác độc thế nào, giờ thì báo ứng !" Bà chống gậy, một tay chống nạnh, ánh mắt khinh thường như thể những gì bà tin tưởng bao năm cuối cùng chứng minh.
Cha của Vương Lượng cảnh đó, tức đến mức cả run lên, chỉ tay về phía họ: "Được, các chờ đó!"
Nói , ông lưng chạy về nhà.
Nhìn bóng dáng thất thểu của ông, cha khinh khỉnh nhổ nước bọt, đó rút từ túi một xấp tiền đỏ, hí hửng đếm, màng đến tình trạng của .
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng đẩy , một đàn ông bước . Thấy tỉnh, chú vui mừng reo lên: "Phán Đệ, cháu tỉnh !"
Chỉ giọng , nhận đây là đàn ông cứu khỏi tay Vương Lượng.
"Cảm ơn chú vì cứu ."
"Không chú là..."
Giọng khản đặc, cổ họng nóng rát đau buốt.
"Lúc chú cháu còn nhỏ lắm, lẽ cháu nhớ chú . Chú là chú út của cháu, em trai ruột của cha cháu." Chú bước tới gần vài bước.
theo phản xạ lùi một chút, ánh mắt đầy dè chừng. Hành động đó dường như đ.â.m sâu lòng đối diện, đôi mắt chú lập tức đỏ hoe.
"Là của chú. Năm đó, chú đáng nên đưa cháu cùng. Chú để cháu , họ nhất định sẽ tổn thương cháu." Giọng run rẩy, như nghẹn .
Có lẽ đó là sự kỳ diệu của m.á.u mủ, thấy vẻ mặt sự sợ hãi trong dường như dịu phần nào.
"Chú út... cháu..." lúng túng cất giọng khản đặc lên.
"Chú , chú mà. Cháu hôm nay dọa sợ, hơn nữa đây là đầu cháu gặp chú, phản ứng như là tự nhiên thôi." Chú lau khóe mắt, mỉm dịu dàng .
"Chú mang về cho cháu nhiều quà, tất cả đều ở trong chiếc hộp . Khi nào cảm thấy khá hơn, cháu thể tự mở xem."
"Cháu cứ nghỉ ngơi , việc ở trường chú sẽ bảo cháu xin nghỉ vài ngày. Mai chú đến thăm cháu." Nói xong, chú đặt chiếc hộp xuống rời .