Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 1
1.
Rời khỏi phòng bệnh của Ngụy Tu Thành, tôi lập tức đi lấy số cho bản thân.
Kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần!
Trong đầu vang lên âm thanh khóc sướt mướt, quỳ xuống cầu xin tôi đi theo kịch bản.
“Đừng thấy anh ta đối xử với cô như vậy, thực ra trong lòng anh ta vẫn có cô, sau này anh ta sẽ mua cho cô một ngôi nhà.”
Nó oan ức nói, hy vọng tôi thay đổi chủ ý.
Tôi không nói lên lời, cầm tờ giấy khám sức khỏe, nhẹ nhàng nói cho nó biết:
“Có thể cậu không biết, một hũ tro cốt bình thường có kích thước 50×30, dùng không nổi tòa nhà to như vậy đâu.”
Gấp gáp đi khám sức khỏe như vậy đều có nguyên nhân, tất cả phải nói đến chuyện xảy ra lúc nãy.
Tôi tận mắt chứng kiến Ngụy Tu Thành gặp tai nạn xe cộ, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp ngăn cản.
Mặc dù quan hệ không tốt, thế nhưng cũng chưa tới mức muốn nhìn thấy anh ta ch*t.
Thế là báo cảnh sát, gọi xe cứu thương, cùng đi phẫu thuật, đều là tôi.
Hiện tại tình hình của anh ta đã ổn định, tôi cũng có việc của mình, không muốn ở lại lâu, liền nhờ y tá giúp tôi để ý một chút.
Nếu như anh ta tỉnh lại thì gọi điện thoại cho tôi, anh ta muốn làm gì thì làm, muốn cái gì thì cứ đưa cho anh ta.
Nhưng đúng trong khoảnh khắc khi tôi rời khỏi phòng bệnh, một thứ tự xưng là hệ thống xuất hiện trong đầu tôi.
Nó trước tiên hỏi tôi, sao lại mời y tá mà không phải tự bản thân chăm sóc, rồi lại hỏi tôi tại sao lại để lại số điện thoại, để anh ta biết người đưa anh ta đến bệnh viện, chăm sóc anh ta là tôi?
Câu hỏi đầu tiên tôi trả lời rất hiển nhiên: Bởi vì tôi rất ghét Ngụy Tu Thành.
Căm ghét đến mức một ánh mắt cũng không muốn nhìn.
Câu hỏi thứ hai lại khiến tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng rồi, không nên để anh ta biết tôi là người đã đưa anh ta đến bệnh viện mới phải.
Nếu không với suy nghĩ của người này, có lẽ anh ta sẽ nghĩ tất cả mọi việc đều là do tôi bày trò.
Nghe xong lời của tôi, hệ thống đột nhiên òa khóc.
“Hu hu hu, nữ chính dịu dàng trong tiểu thuyết ngược tâm của tôi, sao lại biến thành như này rồi…”
Tôi: …Chờ chút, tôi là cái gì cơ?
2.
Hệ thống nói cho tôi biết, tôi là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết ngược tâm, sau khi tôi bệnh ch*t, tất cả những người ngày trước không thèm quan tâm đến tôi, kể cả là cha tôi, anh trai hay vị hôn phu của mình, tất cả đều nhớ đến tôi.
Sau khi tôi ch*t, cả thế giới sẽ yêu tôi.
Tôi: “… cậu vừa nói về vị hôn phu của tôi phải không?”
Không thèm ngó ngàng gì đến đúng không? Du Dương, hai ta xong rồi.
Còn có, cha của tôi, dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi.
Ông ta lừa mẹ tôi làm tình nhân, tôi không tống tiền ông ta đã là rất tốt rồi.
Hệ thống đã biết mình nói sai, khóc lóc một lúc, rồi ngại ngùng đổi chủ đề khác:
“Cô nên tự chăm sóc anh trai mình, dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng là người thân của cô.”
Tôi không kiềm chế được cười lạnh một tiếng.
Người thân? Không nói đến tôi, anh ta có nhận tôi là người thân sao?
Anh ta không thừa nhận thân phận của tôi, dẫn đầu bắt nạn tôi, bất luận là ở nhà hay ở trường học, tôi đều không có một ngày yên ổn.
Mọi người đều biết tôi là con riêng, trong giới ai cũng biết, chỉ cần anh ta với Ngụy Minh Dao cảm thấy không vui, sẽ nghĩ cách bắt nạt tôi để tìm niềm vui.
Trước kia tôi ăn nhờ ở đậu, hiện tại tôi lại bị thế lực nhà họ Ngụy uy hiếp, tôi vẫn như trước không thể phản kháng nếu không công việc và cuộc sống của tôi sẽ bị anh ta làm xáo trộn.
“Đứa con hoang được nhân tình sinh ra, chúng tôi không vui, cô dựa vào gì mà có thể vui vẻ như vậy?”
Tôi vĩnh viễn nhớ rõ khi tôi tự cho là đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Ngụy gia, sẽ không bao giờ quay lại nhưng anh ta chỉ cần nói vài câu, ngay lập tức tôi đã bị đuổi việc.
Đồng thời, tất cả mọi người đều biết thân phận của tôi.
Con gái do tình nhân sinh ra, một đứa con riêng không ra gì.
Lý do chỉ vì tôi cười quá vui vẻ khi đi ăn liên hoan cùng đồng nghiệp và bị anh ta biết được.
Anh ta liền nhìn tôi bằng ánh mắt kinh thường rồi nói với tôi: “Đứa con hoang được nhân tình sinh ra, chúng tôi không vui, cô dựa vào gì mà có thể vui vẻ như vậy?”
Xuất thân của tôi không phải do tôi lựa chọn, nó không mang đến cho tôi một ngày ưu ái nào mà chỉ mang lại những đau khổ vô tận.
Tôi làm sao có thể coi anh ta là người thân được chứ.
Hệ thống tiếp tục nói: “Cô nên tự mình chăm sóc anh ta, sau khi anh ta sắp tỉnh thì cô sẽ rời đi, chỉ để cho anh ta nhìn thấy một góc áo của cô, hơn nữa che giấu sự thật chính cô là người đã cứu anh ta.”
Tôi hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
“Như vậy sau khi cô chết, anh ta sẽ nhớ tới điểm tốt của cô, sau đó sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.”
Sự thản nhiên của hệ thống khiến tôi rất tức giận, muốn túm nó ra để đánh một trận.
A, tôi biết cô đang nghĩ đến hai chữ gì, bởi vì tôi cũng đang nghĩ vậy.
Ngu ngốc.
3.
Tôi đã kiểm tra sức khỏe toàn diện và thực sự phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày.
Nhưng may mà phát hiện sớm, nếu kịp thời điều trị thì tôi còn có thể sống rất lâu.
Tôi muốn sống. Tôi có thể sống, dựa vào cái gì mà muốn tôi ch*t? Tình yêu của họ có giá trị gì cơ chứ? Tôi nhất định phải sống thật tốt!
Tôi vò tờ báo cáo thành một cục rồi nhét vào túi, chuẩn bị đi gặp lại người anh trai mà “Sau khi tôi ch*t đã cực kỳ hối hận” của mình.
Cửa vừa mở ra, nụ cười của Ngụy Tu Thành chợt tắt.
Ngụy Minh Dao cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi ở đây, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Tôi nhịn xuống không trợn trắng mắt, liền đưa hóa đơn tạm ứng viện phí đặt lên trên giường bệnh.
“A—”
Anh ta “rít” lên một tiếng, chắc hẳn là rất đau nhưng chẳng có gì khác ngoài tiếng thở hổn hển, đại khái là sợ mất mặt trước đứa con riêng là tôi này.
“Trả tiền cho tôi!”
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Ngụy Tu Thành trở lên kỳ quái, có chút khó tin hỏi lại: “Là cô cứu tôi?”
Mặt của tôi không chút biểu cảm nói: “Là bác sĩ đã cứu anh, tôi chỉ phụ trách gọi 120 mà thôi.”
Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.
Ngụy Minh Dao nghe vậy, vội vàng cảm ơn tôi: “Cảm ơn cô, bác sĩ nói nếu không đưa đi cấp cứu kịp thời, có lẽ anh trai liền…”
Sắc mặt Ngụy Tu Thành đen kịt, có lẽ trong lòng anh ta nghĩ, được người như tôi cứu còn không bằng đi ch*t cho xong.
Anh ta không muốn nợ ân tình của tôi, liền mở miệng chất vấn: “Cô muốn cái gì?”
Ai không biết còn tưởng tôi đến đây để tống tiền, đúng là làm ơn mắc oán.
Được thôi, như anh ta mong muốn.
Tôi giơ tay lên, nói: “Tôi muốn năm mươi vạn.”
Anh ta cười lạnh lùng một tiếng, mang theo ý tứ: “Quả nhiên là thế.”
“Dao Dao, đưa cho cô ta một trăm vạn.”
Giọng điệu như đang bố thí cho tôi vậy.
Tôi cũng không tức giận, chữa bệnh cần tiền, điều dưỡng cũng cần tiền, hiện tại tôi cũng đang rất cần tiền.
Từ nhỏ tôi đã ở trên tay hắn xin tiền sinh hoạt, cũng đã từng chịu nhiều sỉ nhục nặng nề hơn, không cần vì chút chuyện như này mà tức giận.
4.
Hệ thống ở một bên khóc lóc nói tôi không đi đúng nội dung cốt truyện, khiến nó thấy hổ thẹn trong tương lai?
Tôi không quan tâm ánh mắt phẫn nộ của Ngụy Tu Thành, lấy một quả táo đã được rửa sạch từ đầu giường của anh ta, chuẩn bị ăn lại nghe được lời nói của hệ thống, tôi đột nhiên tò mò, hỏi:
“Nếu cậu nói như vậy chứng tỏ cậu biết được tình tiết tiếp theo phải không?”
Nó có chút tự hào, trả lời: “Đương nhiên là tôi biết.” Có một chút ngốc nghếch.
Tôi cắn một miếng kêu “răng rắc.”
“Vậy còn Du Dương, chuyện gì đã xảy ra?”
Nó đã rút kinh nghiệm, trong nháy mắt nói năng thận trọng hơn: “Nếu cô biết trước, chắc chắn lại không đi theo cốt truyện, không nói cho cô biết còn hơn.”
Tôi nhìn Ngụy Minh Dao giống tôi đến bảy phần đang nằm ở bên cạnh giường bệnh, cười châm biếm:
“Tôi là thế thân đúng không?”
“Làm sao cô biết được!”
Mặc dù nó đã khôn hơn một chút, nhưng mà cũng có hạn.
“Cô… Cô đi theo cốt truyện đi được không, tôi cầu xin cô đó, nếu cô muốn gì, tôi đều sẽ giúp cô, có được không?” Nó cầu xin tôi, suýt thì đem hết vốn liếng đều hứa cho tôi rồi.
Tôi không nói gì, yên tĩnh ăn hết quả táo đang cầm trong tay.
“Cô có thể tự do phát huy, chỉ cần khiến bọn họ hổ thẹn là được, có được hay không?”
Vào lúc này, Du Dương đẩy cửa đi vào, còn chưa thấy rõ người bên trong đã hô một tiếng: “Dao Dao.”
Thân thiết bao nhiêu.
“Được thôi.” Tôi trả lời nó: “Tôi đồng ý với cậu.”
Du Dương nhìn thấy tôi, hơi kinh ngạc hỏi: “Ngụy Thư, sao em lại ở đây?”
Tôi cúi đầu xuống một lúc, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đã đẫm lệ.
“Tại sao em lại không thể ở đây, anh sợ em xuất hiện sẽ khiến bạch nguyệt quang của anh khó chịu hay sao?”
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.
Ngay lập tức Du Dương đã phản ứng lại: “Bạch nguyệt quang nào, em nói linh tinh gì vậy? Anh chỉ thắc mắc sao em lại xuất hiện ở đây thôi, Ngụy Thư, em đừng vô lý như vậy.”
Tôi lấy tay che miệng, nước mắt rơi xuống lã chã, biểu cảm oan ức lúc này cùng Ngụy Minh Dao giống đến bảy phần, khiến anh ta cảm thấy đau lòng.
“Em có cố tình gây sự hay không, anh là người rõ nhất, em đã biết rồi, chúng ta không cần tiếp tục ở bên nhau nữa, Du Dương, chúng ta chia tay đi.”
Rốt cuộc Ngụy Tu Thành đã hiểu vấn đề, anh ta mang theo vài phần tức giận mở miệng:
“Du Dương, con mẹ nó, cậu đang làm cái gì thế!”
Đừng tưởng anh ta đang đòi công bằng cho tôi, chẳng qua là Du Dương thích người em gái mà anh ta yêu thương nhất, lại tìm đứa có khuyết điểm như tôi làm người thế thân, cho nên thẹn quá hóa giận.
Tôi đẫm nước mắt muốn đẩy cửa xông ra, Du Dương hốt hoảng kéo tay tôi lại: “Ngụy Thư, em nghe anh giải thích.”
Tôi hất tay anh ra, lại “không cẩn thận ” tát mạnh vào mặt anh ta một một phát.
Lần này dùng mười phần sức lực, anh ta lập tức buông lỏng tay.
Sau khi thoát khỏi tay anh ta, tôi cũng không ngừng lại, chạy luôn ra ngoài.
“Cậu thấy sao, tôi biểu hiện tốt không?”
Hệ thống sau khi nghe xong im lặng một lúc, sau đó cất lời nói từ tận đáy lòng: “Cô thật sự quá mạnh mẽ rồi.”
5.
Sau ngày hôm đó, Du Dương gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, còn đến nhà tìm rất nhiều lần, nhưng tôi đều không quan tâm.
Nghe nói anh ta phát điên trong hội, thề phải tìm bằng được kẻ đã nói sự thật cho tôi biết.
Tôi nở một nụ cười nhạt.
Nếu tìm ra rồi thì sau đó làm gì?
Mang đến trước mặt tôi, để tôi cảm ơn tên đó sao?
Sau đó không biết tại sao anh ta lại yên tĩnh lại. Tôi hỏi thăm xung quanh một chút, những điều tôi nghe được là…
“Cô ấy là thế thân thì sao? Dù sao hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi.”
“Làm điệu làm bộ mà thôi, náo loạn đủ rồi sẽ tự khắc quay về.”
Chậc! Loại người này thật sự sẽ vì cái chế.t của tôi mà hổ thẹn sao?
Hệ thống thề sống thề chế.t: “Đương nhiên! đương nhiên, cô phải tin tưởng tôi, thực ra trong tâm anh ta vẫn có cô đó.”
Ồh, tôi nhấp một ngụm rượu, đang định rời đi, liền nghe thấy có người đang xì xào bàn tán.
Chính là đang nói xấu Ngụy Tu Thành.
“Bình thường anh ta lúc nào cũng tự cao tự đại, tôi đã sớm thấy ngứa mắt với anh ta, cũng không biết rốt cuộc là ai thay trời hành đạo?”
“Nghe nói lần này chỉ gãy chân, sau này còn có thể đi lại, chỉ là không biết cái chân giữa kia còn có thể cứng được hay không.”
Nói xong, hai người đều phát ra tiếng cười tục tĩu.
Hai năm này, danh tiếng của Ngụy Tu Thành rất lớn, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt của anh ta.
Tuy nhiên anh ta cũng cản đường không ít người.
Bởi vậy nên mới bằng mặt không bằng lòng, người nhìn anh ta không vừa mắt cũng không ít.
Tôi đặt thật mạnh ly rượu xuống, hai người kia bị giật nảy mình.
Quay đầu lại thấy tôi, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.
Không quan tâm cho lắm.
Tôi lạnh lùng nói: “Khuyên miệng các anh tích chút đức, không nên nói bậy nói bạ.”
Hai người họ liếc nhìn nhau, bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Đột nhiên nhảy ra bênh vực người khác, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô à, Ngụy Thư, làm chó lâu rồi, quên mất bản thân là người à?”
Một con chó bên cạnh Ngụy Tu Thành.
Bọn họ gọi tôi như vậy, chính là chủ ý của Ngụy Tu Thành.
Anh ta chính là muốn để tôi ghi nhớ, tôi vĩnh viễn chỉ là đứa con riêng không ra hồn, đừng si tâm vọng tưởng tranh cướp thứ gì của anh ta và Ngụy Minh Dao, tôi không xứng.
Chỉ có làm anh ta vui lòng, tôi mới có thể trải qua những ngày tháng yên ổn.
6.
Tôi nhắm mắt lại, cố đè nén cơn giận của mình, nói:
“Dù thế nào đi nữa, anh ta vẫn là anh trai tôi. Nếu anh còn tiếp tục nói nhảm nữa, đừng trách tôi không khách khí.”
Hắn ta lại chế nhạo, như thể điều tôi nói rất buồn cười.
“Đừng trách tôi không khách khí.” Một người trong số họ lặp lại lời nói của cô với giọng điệu vô lễ: “Không phải chỉ là mách lẻo thôi sao?Này, Ngụy Thư, cô sẽ không cho rằng Ngụy Tu Thành sẽ tin cô chứ”
Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, có chút giống vẻ mặt của Ngụy Tu Thành.
“Để đối phó với các người, không cần làm phiền đến Ngụy Tu Thành.”
Ngụy Tu Thành liệu có tin tôi không? Không, anh ta sẽ lại nghĩ tôi đang gây phiền phức cho anh ta.
Nhưng nếu như anh ta có mặt ở hiện trường và nghe được toàn bộ chuyện này thì sao?
Hệ thống hứa sẽ giúp tôi, quả thực đáng tin cậy, nếu không ai mà biết được anh ta đang ở đâu?
Tôi nhìn thấy Ngụy Tu Thành lăn chiếc xe lăn đi ra từ phía sau bụi cây tiến lại đây.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, hướng về phía hai người họ, nói: “Nhắc lại những gì các người vừa nói.”
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, trở nên run rẩy, muốn giải thích nhưng lại không thể.
Cuối cùng Ngụy Tu Thành ra lệnh cho người mang họ đi.
Đợi khi họ rời đi, Ngụy Tu Thành nhìn tôi, ánh mắt trở nên phức tạp.
Muốn hỏi tôi điều gì đó, nhưng có lẽ anh ta không biết bắt đầu từ đâu.
Tại sao lại đứng ra bênh vực cho anh ta? Còn định tự mình dạy dỗ bọn chúng, để tránh những thứ bẩn thỉu này lọt vào tai anh ta. Còn nói: “Dù thế nào đi nữa thì anh ta vẫn là anh trai của tôi.”
Là có ý gì?
Cuối cùng, anh ta trầm giọng hỏi tôi, vì sao không tức giận khi có người gọi mình là chó.
Là anh ta bắt đầu, anh ta ra lệnh, nhưng chính anh ta lại… quên mất rồi?
Ha ha.
Thật nực cười! Chiếc rìu quên mất cái cây mà nó đã chặt.
Nhưng cái cây sẽ mãi không thể quên.
Có lẽ anh ta chỉ tùy tiện nói ra, nhưng không ngờ nó lại được người khác tận tâm thực hiện lâu như vậy.
Dù sao cũng đều là người nhà họ Ngụy, khó mà nói ra điều này trước mặt hắn.
Ha, tôi tự giễu cười một tiếng: “Lẽ nào không phải?”
7.
Anh ta nghe xong liền khựng lại, không nói gì nữa.
Hệ thống quả thực chính là trợ thủ tốt nhất, nó khen tôi quá giỏi, đôi ba câu liền khơi mào sự áy náy của anh ta.
Mà tôi chỉ nghĩ, trước tiên diễn một chút, lợi dụng sự áy náy của anh ta để có một cuộc sống yên ổn một thời gian.
Tránh cho anh ta giống như trước kia, cản trở chuyện tôi muốn làm.
Phải biết rằng, chính người này đã từng nói rằng: “Hủy bỏ tư cách của một sinh viên rất dễ dàng.”
Nếu như may mắn, có thể sống tốt nhưng nếu như không may vẫn chế.t…
Thì tôi sẽ nói cho anh ta biết, tất cả đều là giả vờ, như vậy sau khi thấy qua bộ mặt thật của tôi, sẽ không cảm thấy áy náy hối hận nữa.
Điều này giúp tôi tránh dính líu đến anh ta cho đến lúc chế.t.
Thật ghê tởm.
Nhưng hiện tại vẫn không thể bại lộ.
Tôi cần sự giúp đỡ của hệ thống.
Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, ngữ khí giễu cợt: “Không ngờ anh còn có thói quen nghe lén, anh đã ở chỗ này thì tôi sẽ đi, miễn cho lại bị người khác kêu thành…”
Tôi mỉm cười và nói: “Con chó.”
Anh ta hình như có chút sốt ruột, tiến tới muốn đuổi theo tôi nhưng chiếc xe lăn lại bị chặn bởi bậc thang.
“Cô chờ một chút! Ngụy Thư, cô quay lại nói rõ ràng cho tôi!”
Tôi sẽ không nói rõ cho anh ta biết, cho chính anh ta đi đoán mò đi.
Tôi sẽ nghe theo lời anh ta sao?
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, lại bị một người nắm chặt cổ tay hung hăng kéo lấy, đau đến mức ta kêu ra tiếng.
Hệ thống nhắc nhở có chút chậm: “Du Dương ở ngay bên cạnh cô.”
Khoảng cách cũng quá gần, tôi dặn dò nó lần sau phải sớm nhắc nhở.
Dường như Du Dương uống chút rượu, không còn ôn nhu lễ độ như trước nữa.
Hoặc là bởi vì uống chút rượu, cho nên anh ta đã cởi bỏ xuống những lớp ngụy trang đối với tôi.
Tôi hất tay anh ta ra, vuốt ve cổ tay bị siết đau, nhíu mày nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Anh ta như là bị ánh mắt lạnh lùng của tôi làm cho sợ hãi.
Bởi vì trong quá khứ tôi chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh ta.