Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 20: Âm Linh Thượng Thân
Căn phòng vừa tối sầm xuống, tôi lập tức nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, tôi quay đầu nhìn về phía Kha bà bà, chỉ thấy hai con mắt xanh sáng chói của con mèo giờ đã chuyển thành màu đỏ như máu. Căn phòng đột nhiên tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, nhưng có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua cơ thể tôi.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu của con mèo đen càng lúc càng thảm thiết, Kha bà bà hình như rất sốt ruột, liên tục niệm vài loại cổ chú địa phương, giọng dài the thé, nghe hệt như tiếng quỷ kêu vậy.
“Chiêu!” Kể từ lúc ở cổ trạch của sư thúc về tới giờ, khả năng dùng bùa của tôi thật sự đã lên một tầng cao mới, ngay đương trường vung tay lên, ba lá Thần Hỏa Phù lập tức bốc cháy ngay trước mặt tôi.
Mà Tịnh Trần cũng lấy từ trong lòng ra một chiếc gương đồng, tức khắc cả phòng đều sáng trưng.
Trước sau chỉ một tích tắc, ánh lửa vừa bùng lên, tôi đã thấy khuôn mặt trắng bệch của Kha bà bà, mà con mèo bà ta vẫn luôn ôm không rời tay đã phồng lên như một quả bóng bay, bụng phình to, đôi mắt vốn màu lục lại bỗng chảy ra nước mủ vàng.
Mắt tôi hoa lên, sau đó chợt nghe thấy một tràng cười xé vải, rồi con mèo đen xì hơi ra như một quả bóng bị đâm thủng, nước mủ ghê tởm chảy ra khắp người Kha bà bà.
Sư phụ tay trái ôm chặt tôi, tay phải đã nắm chặt lá bùa, chỉ cần tìm được mục tiêu thì sẽ ra tay luôn.
“Quan tài đá!” Tôi chợt tỉnh táo lại, ngay từ đầu chúng tôi đã hướng hết sự chú ý vào con mèo đen của Kha bà bà, nhưng lại quên mất mục đích ban đầu.
Nghe tôi hét to, Viên Sĩ Bình là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức chạy về phía quan tài.
“Gào!” Nhưng còn chưa đi được hai bước, Viên Uy vốn đứng cách quan tài không xa đã vung mạnh nắm đấm sắt về phía ông ta.
Viên Sĩ Bình nhất thời không đề phòng, bị Viên Uy đánh cho choáng váng, ôm ngực lùi lại hai bước, trừng mắt nhìn Viên Uy.
“Mau lên!” Pháp sư Tịnh Trần tay vội kết ấn, hét to với tôi: “Nhìn trán hắn xem!”
Mẹ ơi!
Gã Viên Uy này vốn đã mọc mắt đầy trên người, nhưng giờ ngay cả trán và mặt ông ta cũng không tha nữa, đủ các loại mắt lớn lớn bé bé, nhan sắc, thần tình kỳ dị đang không ngừng tràn lan trên mặt ông ta, đôi mắt vốn có của ông ta giờ cũng đã hoàn toàn biến thành quỷ đồng rồi, con ngươi lúc dài lúc ngắn, lúc tròn lúc dẹt.
“Định hồn!” Sư phụ buông tay tôi ra, bước ra một bước, hai tay khẽ chuyển, tổng cộng sáu đạo Định Hồn Phù cấp tốc bay về phía Viên Uy.
Viên Sĩ Bình và Bình Thừa cũng nhắm chuẩn thời cơ, hai người cùng sải bước lớn chạy đến chỗ quan tài đá.
“A!” Định Hồn Phù của sư phụ vừa gần thân Viên Uy, hắn đã rống to một tiếng, hai mắt phóng ra ánh sáng đỏ chói.
Mắt tôi chợt đau đớn, dáng vẻ này của Viên Uy, tôi rất quen thuộc, hình như lúc ở trên đất chôn xác trăm năm kia, mắt tôi cũng đã phát ra ánh sáng như thế.
Nhưng những lá Định Hồn Phù còn chưa kịp dán lên người Viên Uy, thì đã bị ánh sáng đỏ trong đôi mắt ông ta đốt cháy hết, Viên Uy nhếch miệng nở nụ cười kỳ dị với tôi, trong mắt lộ ra một tia đắc ý.
Tôi chớp mắt liên hồi, lúc này mới xác định mình không nhìn nhầm, Viên Uy đang cười với tôi, xung quanh có nhiều nhân vật sừng sỏ như vậy mà ông ta hình như chỉ nhìn mình tôi thôi.
“Bé Dương, bày trận!” Sư phụ không nhìn thấy, nhưng lại có thần thức tương liên với các lá bùa đã quăng ra, thấy chúng nó đều bị Viên Uy phá, vội quát to bảo tôi.
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, tôi lập tức lấy hết đồ nghề trong ba lô ra, dựa theo phương pháp sư phụ đã dạy lúc trước, xếp Chuông Chiêu Hồn, kiếm gỗ đào, Mặc Đẩu* theo vị trí Tam Tài, sau đó ném trụy tử cho sư phụ.
(*Mặc Đẩu: Nó là cái bật mực của thợ mộc ấy, nhưng cái đám bé Dương dùng là loại cổ, một trong những thần khí trừ tà, xem hình minh họa dưới cmt nhé!)
“Thiên Địa Nhân Tài; Tam Thanh Định Vị!” Sư phụ đạp vũ bộ, quát lớn một tiếng rồi kéo trụy tử của Mặc Đẩu tiến lên.
Mực trong Mặc Đẩu này không phải là mực bình thường, mà đã được sư phụ chế thêm vào rất nhiều nguyên liệu đặc biệt.
Hiển nhiên thứ trên người Viên Uy cũng có chút e dè, nhếch miệng cười với sư phụ, đám mắt lan tràn trên mặt cũng lộ ra nụ cười quỷ quái.
Tôi ở một bên nhìn mà rợn người, vội vung ba lá Dẫn Lôi Phù đánh lên thân Viên Uy.
Nhưng kỳ lạ là, toàn bộ những lá bùa này đều chỉ có thể dừng lại cách Viên Uy không xa. Thậm chí còn không thể đến gần ông ta, càng đừng nói đến dẫn lôi gì đó.
Thấy sư phụ đã dùng dây mực từng vòng, từng vòng trói chặt Viên Uy lại, tôi nhìn mà lo đến đỏ cả mắt, há to miệng định kêu gọi pháp sư Tịnh Trần, nhưng vừa quang người lại choáng váng rồi.
Cảnh đại thúc vốn ở bên cạnh đẩy nắp quan tài, lúc này trên người đã mọc đầy những con mắt kỳ đị, đôi mắt cũng phát quang đáng sợ.
Viên Sĩ Bình dùng kiếm gỗ đào vây lấy không để ông ta chạy ra, nhưng lại bị một chưởng của ông ta đập bay vào bức tường đối diện.
Vốn dĩ lúc khai quan, Cảnh đại thúc này sức lực đã rát lớn rồi, bây giờ còn bị thứ quái quỷ gì đó nhập vào, uy lực một quyền thật sự không yếu.
Hai đệ tử Phật gia Bình Thừa và Tịnh Trần lúc này cũng khó được hợp lại, một da trắng nõn nà, một cao tuổi phúc hậu, hai người ngồi ngay ngắn trên mặt đất, trước mặt mỗi người là một đỉnh đồng cắm nén hương, trong tay đều lần chuỗi hạt, lớn tiếng niệm Kinh văn tiếng Phạn.
Tôi suýt thì ngã ngửa!
Thời khắc mấu chốt này, các ngươi người thì bị nhập, người thì ngồi niệm kinh, chỉ còn mỗi tôi và sư phụ đáng thương ra chiến đấu thôi hả?
Không đúng!
Mắt thấy có vẻ như sư phụ đã trói chết cứng Viên Uy, nhưng mặc tuyến kia quấn lên thân Viên Uy thậm chí không có nửa phần tác dụng, chẳng khác gì sợi dây bình thường.
“Khà! Khà!” Tôi còn đang hận chính mình suốt ngày chỉ biết ăn chơi, hễ đụng phải linh thể cũng chỉ biết dùng bùa chú, thì chợt nghe thấy mấy tiếng cười quái dị.
Quay đầu lại, chỉ thấy lão già Miêu rốt cục bắt đầu động, tất cả người giấy lớn lớn bé bé trong phòng đều xếp thành hàng, khà khà cười quái dị đi về phía Viên Uy và Cảnh đại thúc.
“Sư phụ!” Tôi vội kéo sư phụ ra, thôi cứ giao cho lão già Miêu đánh một trận đi.
Người giấy dù sao cũng không phải người, có chết thì chết, dù sao âm linh bên trong đều bị lão già Miêu khống chế, còn không bằng hồn phi phách tán đâu.
Tôi vừa mới dùng cả hai tay kéo tay sư phụ, thì chợt thấy đám người giấy đó cười lên mấy tiếng, sau đó quay đầu lao thẳng về phía lão già Miêu.
Mẹ nó!
Đây là loại tiết tấu gì vậy, lão già Miêu có lẽ cũng bị đám tượng giấy tự chủ dọa cho choáng váng, cầm tẩu thuốc trong tay hơi ngây ra một chút, rồi vội vàng tung con Kim Tàm Cổ trên người mình ra, nó sải rộng cánh, kêu to đuổi đám người giấy đi.
Nhưng Kim Tàm Cổ không đuổi chúng đi còn đỡ, thân hình như cây sào trúc của nó vừa xuất hiện, đám tượng giấy hình như nổi lên thù mới hận cũ, chân tay vốn còn hơi cứng nhắc, lúc này lập tức nhanh nhẹn chẳng khác gì người thường, sải bước lớn chạy thẳng đến.
Bà nó chứ, thậm chí cả người đứng xem như tôi cũng bị ngộ tai ương!
Sư phụ nghe thấy động tĩnh, liền vội vàng đẩy tôi ra sau lưng, chưởng lôi trong lòng bàn tay lập tức đập về phía trước.
Đất bằng nổi tiếng sấm, tuy phá được hai con người giấy, nhưng nó cũng khiến đám tượng giấy vốn đang lao về phía lão già Miêu chợt hồi thần lại, thậm chí cả gã Viên Uy đã c ởi sạch quần áo cũng quay người, vô số đôi mắt lớn bé trên thân hắn đều nhìn chằm chằm vào tôi và sư phụ.
Không còn thời gian để ý gì nữa rồi!
Tôi cũng không thể trốn mãi sau lưng sư phụ được, đôi tay vung lên, rút ra mấy lá bùa lần trước chuyên môn dùng để đối phó với đám người giấy của lão già Miêu, cũng không quan tâm là bao nhiêu, toàn lực ném hết về phía đám người giấy.
“Khà! Khà!” Thần Hỏa Phù vừa đến nơi, đám người giầy liền bốc cháy, lúc này tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sư phụ vội thu Mặc Đẩu lại, lấy Chuông Chiêu Hồn ra, lại rút bình tre bên hông, miệng niệm lớn Chiêu Hồn Chú.
Tôi định hỏi sư phụ đang làm gì, lại thấy sau khi đám người giấy kia bị lửa đốt hết, đỉnh đầu bỗng có một luồng khí đen của âm linh thoát ra ngoài, mà lại còn là loại không thành hình nữa chứ.
Tôi tức thời nghẹn họng, âm linh không thành hình thì có đấy, nhưng mà không có cái kiểu con nào cũng không thành hình như vậy!
Đối với âm linh, nếu nó đã thành hình thì chứng tỏ vẫn còn giữ được ý thức của kiếp trước, tức là vẫn còn có hình hài con người, ngươi vẫn có thể giao tiếp với nó, ít nhất thì cũng hiểu được nó đôi chút.
Nhưng nếu đến hnhf cũng không thành, vậy chỉ có hai tình huống, một là nó chỉ còn nhớ mỗi chấp niệm của kiếp trước, hai là có lẽ như hiện tại này, bị thứ gì đó đồng hóa rồi, trở thành vật sử dụng của nó.
Thấy sư phụ đại triển thần uy thu âm linh, tôi vội nghĩ đến chuyện đi lay Kha bà bà vẫn còn sững sờ ở một bên.
Cụ bà này, sau khi con mèo của bà chảy ra một thân ước mủ dây lên người bà, thì như thể đã bị ghê tởm đến độ choáng váng rồi, chỉ cúi gằm mặt nhìn thân mình, lúc này còn cần đến một đứa bé mới học tiểu học như tôi đây ra đỡ.
Nhưng vừa đỡ bà ta dậy, lòng tôi đã chửi thề một tiếng, đây là cái quái gì xảy ra vậy.
Mèo đen là loài thông linh nhất, thế nên tôi cũng đại khái đoán được Kha bà bà chắc là một nhà ngoại cảm gì đó, nhưng lần này đúng là hại chết bà ta rồi.
Khuôn mặt vốn nhăn nheo giờ ngay cả nếp nhăn cũng không còn, những con mắt bé bằng ngón tay đã mọc đầy trên mặt bà ta như những đám rỗ.
Cảm giác được tôi đỡ mình, vô số con mắt trên mặt Kha bà bà đều có chung một biểu cảm, không phải cảm kích, mà là cười nheo lại đầy quái dị.
Tay tôi vội buông lỏng ra, lùi về phía sau mấy bước, hoảng loạn mở nắp cái bình tre treo bên hông ra, không kiêng dè nhiều ít đều tạt thẳng lên mặt bà ta.
“Hà!” Kha bà bà nhếch miệng cười lớn, vươn đôi tay héo quắt của mình nhào về phía tôi.
“Cút ngay!” Tôi quăng cái bình tre hồng về phía bà ta, nhưng còn chưa chạy được mấy bước, Viên Sĩ Bình đã ngã cái rầm xuống dưới chân tôi.
Tưởng Triều Trung thì ở một bên cầm phất trần, nhảy vũ bộ, không rõ thét lớn pháp quyết gì đó rồi rải gạo lên người Cảnh đại thúc.
Tôi lập tức kéo Viên Sĩ Bình lên, đẩy về phía Kha bà bà ở đằng sau, rồi hai chân như bôi mỡ, cấp tốc chạy về nơi tạm thời an toàn nhất là bên cạnh Tịnh Trần và Bình Thừa.
Thực sự không thể trách tôi được, tôi mới có sáu tuổi thôi mà, còn Viên Sĩ Bình đã là một người thanh danh lẫy lừng trong Đạo giáo, càng huống chi, thà chết đạo hữu còn hơn chết bần đạo.
Quả nhiên, sau lưng truyền đến tiếng quát lớn của Viên Sĩ Bình, thanh kiếm gỗ trong của ông ta múa đến hổ hổ sinh uy, nổi từng trận gió.
Thấy sư phụ và lão già Miêu đối phó với đám người giấy và Viên Uy tạm thời không thành vấn đề, tôi chạy đến bên Tịnh Trần hít thở một chút, đã đến lúc này rồi mà hai vị hòa thượng còn có tâm trạng ngồi đây ôm chân Phật, an tâm thiền định niệm kinh.
Nhưng bất kể tôi có gọi Tịnh Trần thế nào, vị hòa thượng giả chết này vẫn không để ý đến tôi.
“Khà!” Tôi còn đang cố gọi thêm mấy tiếng nữa thì đột nhiên, một con người giấy chết tiệt đã chạy đến sau lưng tôi, hà một hơi vào gáy tôi.
Từ đám âm linh trong công trường lúc trước, tôi biết những thứ bị vật trong quan tài đồng hóa đều không có hung khí và oán khí, mà lại giống như những đứa trẻ, chỉ là tham chơi mà thôi.
Nhưng một con ma mà chơi với ngươi, ngươi chắc chắn không chơi nổi! Thế nên đại tỷ tôi đây xoay người, lập tức trả một chưởng tâm lôi đập thẳng qua, cảm thấy chưa an toàn, còn bồi thêm một lá Thần Hỏa Phù nữa.
Người giấy đó vừa bị thiêu rụi, đỉnh đầu lại thoát ra âm linh, tiếp tục bay nhào về phía tôi.