Tôi Mang Thai Con Của Cậu Nhỏ - Chương 4: Tôi Mang Thai Con Của Cậu Nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:52:51
Anh bắt máy ngay mặt.
Giọng phụ nữ vang lên, mềm mại quyến rũ:
“Tần Mặc ~ Anh hẹn em đến nhà, nhưng khu đang phong tỏa, em ~”
Giọng ngọt ngào, thôi cũng khiến mềm lòng.
sửng sốt.
Tần Mặc giỏi thật!
Nhanh tìm “mợ nhỏ mới” cho ?
Hôm còn chuyện qua mà?!
Mà khu còn phong tỏa thật —
Thì thôi.
sắp phát điên .
Tần Mặc cúp máy, xác nhận khu nhà đang tạm đóng cửa thật.
bĩu môi :
“Vậy là tạm thời tụi thể ngoài nhỉ...”
Rồi tiện tay nhả luôn viên thuốc .
May mà nuốt.
Lông mày Tần Mặc khẽ nhíu , ánh dõi về phía bụng :
“Còn đau ?”
lắc đầu hỏi :
“Lúc nãy... gọi là ai ?”
Tần Mặc một lúc nhưng trả lời.
“Là đồng nghiệp của ?” – tiếp tục hỏi.
đa nghi.
Chỉ là... Tần Mặc từ đến nay từng để bất kỳ phụ nữ nào bước chân “lãnh địa” của .
Có lẽ vì hỏi nhiều quá nên phiền lòng,
liếc một cái, giọng lạnh tanh:
“Thấy em cũng khỏe , đừng gây chuyện phiền phức cho nữa.”
Gây chuyện?
Khi nào gây chuyện thế?!
mím môi, lòng chợt thấy nặng nề.
Ngay lúc đó, điện thoại rung lên.
Là ba .
Nhắn nhủ: Trong thời gian ở nhà tránh dịch, phiền Tần Mặc,
kén ăn, hờn dỗi...
“ừ” nhẹ khẩy tự trào.
Hờn dỗi gì cơ chứ... Anh thèm để ý mà giận.
Anh còn sắp yêu mới đấy...
Lúc , nhớ chuyện —
Tần Mặc là quản chặt nhất.
thiếu máu, chịu ăn thịt,
đặt nguyên combo bò – cừu đầy bàn, ép nhai từng miếng.
Ngày đó, mà rơi giọt lệ.
Cảm giác như “ nhỏ”, mà là cha ruột .
Còn bây giờ...
Có lẽ sắp “quản” khác .
nghĩ, sắp tự do .
thật lạ.
Sao thấy vui chút nào?
lúc đó, Chu Chu nhắn tin tới.
kể do dịch nên tạm thời ở nhà Tần Mặc.
Chu Chu tỏ vẻ lo lắng.
Cô lo gì ?
“Lỡ đầu , khi sẽ ... hai thì ?”
: “...”
đáp:
“Chu Chu... Có thể... đêm đó Tần Mặc.”
Chu Chu tin:
“Sao thể?! Rõ ràng điện thoại là của mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mang-thai-con-cua-cau-nho/chuong-4-toi-mang-thai-con-cua-cau-nho.html.]
do dự một lúc nhắn :
“Cậu từng ngủ với ai cả.”
Tần Mặc từng lừa .
Tiềm thức tin .
Chu Chu gọi là đồ ngốc.
Nghe lời đó mà cũng tin ư.
một lúc suy nghĩ, cô chợt nhớ một “manh mối quan trọng”.
Hóa ——
Hồi , để luyện thi tiếng Anh,
từng cài phần mềm ghi âm điện thoại,
và gần như bao giờ tắt máy.
Chu Chu lập tức gào lên:
“Mau mở kiểm tra ! Biết còn ghi đêm hôm đó!”
Xác minh xem... đàn ông hôm đó thật sự là Tần Mặc .
tìm — thật sự !
hít một sâu, ngón tay run run mở file ghi âm.
Ngay khi âm thanh vang lên —
“Dư Tiểu Tiểu, ăn cơm!”
Giọng trầm của Tần Mặc vọng từ ngoài cửa .
hoảng hốt vội tắt !
Suýt nữa thì phát hiện!!
nhanh chóng thoát phần mềm ghi âm bước ngoài phòng.
Bước phòng ăn —
Ơ? Cơm ?
“Trong tủ lạnh.”
Tần Mặc ngẩng đầu, mắt vẫn dán màn hình laptop, giọng hờ hững.
Tủ lạnh?!
Chẳng sẽ nấu cho ?
“Đồ ăn liền, cho lò vi sóng nóng là .”
Anh ngước , giọng mất kiên nhẫn:
“Cái cũng bắt hả?”
mím môi, giọng nhỏ nhẹ:
“Cậu nhỏ... giờ từng để cháu ăn đồ ăn liền mà...”
Khoảnh khắc đó, thật sự thấy tủi .
đang là thời kỳ đặc biệt nhưng...
Trong tủ lạnh rõ ràng rau, thịt —
Sao chịu nấu cho một bữa tử tế?
bóng lưng , vai rộng lưng thẳng, ngón tay dài gõ phím lạch cạch.
Lâu lắm mới thản nhiên :
“Không em từng than phiền quản em quá chặt ?”
“Cháu...”
há hốc mồm nhưng gì.
, ánh mắt vô thức lộ vẻ buồn:
“Cậu đột nhiên lạnh nhạt với cháu là vì sợ bạn gái ghen đúng ?”
Lời , khuôn mặt nghiêng của bỗng khựng .
Tim như thắt —
Lẽ nào đúng?
“Thôi, em .”
ôm hộp mì ăn liền, giận dỗi lưng chạy về phòng, khóa cửa kỹ.
Lúc , trăng lên cao.
Tối nay ngủ tạm ở phòng sách của Tần Mặc.
Không gian ngập mùi sách, yên tĩnh.
Bất cứ cuốn nào kệ... đều dấu tay, nếp gấp quen thuộc của .
tiện tay rút một quyển, mở đúng trang kẹp đánh dấu.
Vừa xuống — c.h.ế.t lặng.
Đâu kẹp sách gì ...
Mà là ảnh của !
Không chỉ một cuốn.