TÔI MUỐN LY HÔN NGƯỜI CHỒNG THÚ NHÂN - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:52:48
Hắn đặt giỏ đồ lên bàn: “Ta tưởng ngươi bận, mà A Xuyết thể ngoài một , nên hôm nay tới thăm. A Xuyết, đây là hoa quả mang cho ngươi, hợp khẩu vị con .”
Hắn đầy mong chờ.
Thiên Lân ôm eo, nhúc nhích nổi, chỉ thể xã giao: “Cảm ơn. Ngươi đến để bàn chuyện trả tiền ?”
Ánh mắt Phù Lệ dừng ở bàn tay Thiên Lân đang đặt eo , nụ dịu dàng lập tức hóa thành nụ lạnh lẽo, Thiên Lân, ánh mắt như mũi tên sắc bén: “Trước giờ ngươi chẳng để ý, giờ quan tâm ?”
“Cậu là bạn đời của .”
Phù Lệ sững , ánh mắt dịu dàng : “A Xuyết, hôm đó cố ý đẩy ngươi xuống sông , chỉ là vội quá, đoàn thương nhân sắp , ngươi giữ chặt , khống chế sức… Ta thấy Thiên Lân nhảy xuống cứu ngươi mới —”
“Được , im , trả tiền . Trả xong thì cút.” ngắt lời , đầy khó chịu.
Không ngờ vụ nhảy sông của nguyên chủ uẩn khúc như thế.
Tiếc là, nguyên chủ chết.
“A Xuyết, chẳng ngươi —”
“Nói gì ngươi đừng để trong lòng, giờ chỉ sống yên với Thiên Lân, nuôi dạy Hứa Đa trưởng thành. Trả tiền .” đưa tay .
“Ha ha.” Thiên Lân bất ngờ khẽ, đầu .
Người lạnh như băng , khi như xuân về hoa nở.
Anh đưa tay vuốt ve khóe môi , lập tức mặt .
Hành động … rõ ràng là hôn!
Mặt đỏ bừng. Tuyệt đối !
Phù Lệ rời , để tiền năm vạn mà nguyên chủ vay nặng lãi đưa cho .
chồng tiền bàn, chút cảm thán.
ký ức của nguyên chủ, nên hết chuyện, vì thể phán xét đúng sai của y.
đối với Phù Lệ, chắc hẳn nguyên chủ tuyệt vọng lắm?
Thiên Lân bất ngờ vùi mặt cổ , thở nóng rực phả da dựng hết lông tơ.
đẩy mạnh cổ : “Ngươi gì đấy?”
“Sống với .”
Anh , bế bổng lên.
: “……”
“Bỏ xuống! Sống là ăn cơm việc đàng hoàng chứ! Thiên Lân—”
May mắn , thú là giữ chữ tín!
Mặc dù cắn cắn hôn hôn khắp , nhưng hề “đâm” !
Cuộc đời đến nỗi tệ như tưởng!
13
Thiên Lân dạo gần như nữa.
Nấu cơm là , quét nhà là , dọn dẹp cũng là .
Dù chẳng đụng tay việc gì, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bản rảnh rỗi.
Bởi vì, cho trồng trọt, cũng cho luyện võ.
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của , sợ hiểu nhầm đang cố “dụ dỗ” nên đành ngoan ngoãn .
Hứa Đa thường ở bên khi Thiên Lân ngoài.
Cảm giác giống như giám sát luân phiên.
Cha của Hứa Lạc mời chúng đến nhà ăn cơm.
ngờ vực, chẳng lẽ âm mưu mà bày rõ ràng ?
Chúng vẫn quyết định .
Hoài nek
Không vì ngạo mạn, mà là xem rốt cuộc họ định gì, xử lý dứt điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-muon-ly-hon-nguoi-chong-thu-nhan/8.html.]
Bữa cơm cũng đến nỗi phong phú.
Hứa Lạc lên bàn bắt đầu xin , nâng ly rượu, bộ dáng ân hận, dằn vặt, nếu uống thì sắp “tự sát vì tội ” đến nơi.
Thiên Lân uống: “Đệ đang trong tình trạng đặc biệt, nên uống rượu.”
Thím “vô tình” hắt cả bát canh nóng lên , đó tỏ vẻ áy náy nhiệt tình bảo phòng Hứa Lạc quần áo.
nghĩ ngợi một lát, đồng ý.
khi kịp giơ gậy lên, ngất xỉu.
Hắn trói , đưa cửa , giao cho Phù Lệ.
Chắc bên , Thiên Lân Hứa Lạc kéo lên cùng giường .
mở mắt, đối diện ánh mắt Phù Lệ.
Hắn ngạc nhiên: “Ngươi tỉnh ?”
điềm tĩnh gật đầu: “Ừ, mở trói , bỏ trốn .”
Hắn sảng khoái, cởi dây cho , hỏi: “Muốn đưa ngươi về ?”
hiểu.
“Không ngươi và Hứa Lạc cùng giở trò , giờ đưa về?”
Phù Lệ lắc đầu: “Không thông đồng gì cả, chỉ là Hứa Lạc nhờ đến lấy đồ.”
: “……”
Hắn giống đang dối.
Khoảnh khắc đó, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ.
Ví dụ như, nếu bỏ liệu tự do? Nếu rời xa Thiên Lân, liệu thể thoát khỏi cốt truyện? Liệu thể sống một cuộc đời khác…
“Cha ơi!” Ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi khẩn thiết của Hứa Đa.
Tất cả những suy nghĩ đó lập tức tan thành mây khói.
vén rèm ngoài, xa là một đội quân với giáp trụ đồng bộ, trông oai phong.
Hứa Đa cưỡi lưng một con dị thú to lớn, bên cạnh là Thiên Lân.
Cả hai chằm chằm, đôi mắt sáng quắc trong màn đêm, như thể là kẻ bạc tình định bỏ rơi vợ con.
Cảnh tượng … thật hói luôn cho .
“Lại đây.” Giọng Thiên Lân lạnh lùng, giật cương, dị thú tiến lên.
Không khí lúc vô cùng căng thẳng, nếu lời, e là sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
c.h.ế.t cho xong, nhưng thực lòng c.h.ế.t thật…
cúi đầu, rụt cổ, lủi xuống xe, về phía Thiên Lân.
rõ ràng thấy nét mặt Thiên Lân dịu , ánh mắt cũng mềm mại hơn.
Đến gần, cúi , bế lên lưng dị thú, để đối mặt với .
Một tấm áo choàng dày nặng phủ lên , hôn , đuôi mắt và khóe môi đều là ý dịu dàng: “Chúng về vương đình.”
: “……”
Vậy là… sớm khôi phục trí nhớ ?
Không đúng, nếu đưa về, còn vị tiểu thư thanh mai trúc mã kiêu ngạo thì ?
“Hay là,” ngó sắc mặt , dè dặt , “ ở đây?”
“Không .” Thiên Lân đáp dứt khoát.
thử phân tích lý lẽ: “Ý là, ngươi xem , chúng môn đăng hộ đối đúng ? Chênh lệch địa vị, hơn nữa chẳng ngươi hôn thê ?”
Thiên Lân chăm chú , trịnh trọng: “Đừng lo, chỉ cần ngươi bạn đời của .”
: “……”
Quả là… thể lý.