Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi phải kéo ánh trăng kia xuống - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:37:03

Không ngờ rằng, chị chủ động chạy tới tìm .

 

Khi còn thong thả trong nhà vệ sinh, tỉ mỉ rửa tay hết đến khác, ngước bóng phản chiếu tấm gương sáng bóng, phát hiện phía bức tường vẫn một lặng lẽ nép , động đậy. Cuối cùng, nhịn nữa, xoay hỏi:

 

" , chị trốn ở đó gì thế? Cho rằng mù nên thấy ?"

 

"An... An Tuân..." Lương Tĩnh dọa đến giật b.ắ.n , lập tức buông tay khỏi bức tường mà bấu chặt lấy.

 

"Có chuyện gì ?" cảm thấy giọng vẫn ôn hòa. Sau khi lau khô tay, tiến về phía cửa. " Chị tìm việc gì ?"

 

" Chị... chị... chị chỉ là..."

 

Lương Tĩnh bây giờ gầy hơn so với trong ký ức của , da dẻ cũng đen đôi chút. đổi lớn nhất chính là tính cách của chị. thực sự thể tin rằng, từng tự tin, thậm chí phần kiêu ngạo vì gia đình nuông chiều, giờ đây cúi đầu, lắp bắp nên lời khi mặt .

 

" Chị ? Trông như đang sợ hãi cái gì đó ." nhịn bật , tiến về phía chị thêm hai bước. "Chẳng lẽ thể ăn thịt chắc?"

 

"An Tuân!" Như thể cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, Lương Tĩnh ngẩng đầu, thật nhanh một cái, đó vội vã : "Thật xin !"

 

Nghe lời , nụ mặt dần tắt. Lúc , thậm chí còn hy vọng Lương Tĩnh vẫn lắp bắp như , đáng tiếc bây giờ nàng trôi chảy hơn bao giờ hết.

 

"Thực sự xin ... Sau chuyện đó, chị hối hận lâu, chỉ là..."

 

"Không cả." nhẹ nhàng cắt ngang lời chị , khuôn mặt đang đầy vẻ kinh ngạc , mà hướng ánh mắt về phía chị, giọng điệu bình thản gợn sóng:

 

" Chị và họ cũng là lẽ thường tình thôi."

 

"Hơn nữa, nếu khi đó họ bảo vệ , thì với sức của họ cũng thể cản nổi Tưởng Nghiên Chu ."

 

"Khi thế nhất , cần chuyện vô ích. Hơn nữa, trả thù lao hậu hĩnh như , nếu là , cũng động lòng..."

 

Thực , ban đầu, Tưởng Nghiên Chu hề tịch thu bộ giấy tờ và thiết điện tử của , cũng cố tình dọn khỏi nội thành. Hắn cũng điên cuồng như hai năm —nhốt trong căn phòng ngay cả cửa sổ cũng .

 

Chỉ là, đó bỏ trốn.

 

Lúc đầu óc vô cùng hỗn loạn, cảm thấy hành động hạn chế tự do của quá bệnh hoạn, nhưng vẫn nhận thức mức độ điên cuồng của . nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi nơi đó là , cũng thể .

 

Dù những ký ức khi ở thị trấn bao giờ , nhưng khi hồn , vẫn về nơi .

 

Và theo bản năng, gõ cửa căn phòng từng che chở suốt bảy, tám năm.

 

Cậu của hầu hết thời gian đều ăn xa. Mợ , lúc nào cũng chua ngoa với , cũng vì chị họ của đại học mà lên huyện thành kiếm một công việc dọn dẹp.

 

Khi nghĩ rằng trong nhà hẳn là ai, cánh cửa mở . Người mở cửa chính là chị họ Lương Tĩnh.

 

Người từng mợ chiều chuộng từ nhỏ, ở trường học thì như quen , ở nhà cũng chẳng thèm để ý đến . mỗi đói chịu nổi mà gõ cửa sổ phòng chị, chị luôn tỏ khó chịu, nhưng vẫn mở cửa sổ, hừ lạnh bếp tìm cho một cái màn thầu nguội lạnh, hoặc ném cho mấy gói đồ ăn vặt mà chị thích.

 

Sáng sớm hôm , Tưởng Nghiên Chu tìm đến chỗ ở .

Lúc , đang ngủ một giấc khá ngon mà từ lâu ngủ. Khi mở mắt , điều đầu tiên thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng, một tia biểu cảm của Tưởng Nghiên Chu.

 

Không lấy điện thoại của mợ từ , đó, ngay trong đêm, gọi đến chỗ chị họ , Lương Tĩnh. Sáng hôm , cũng chính chị họ thị trấn đón Tưởng Nghiên Chu.

 

Thậm chí, khi , chị còn yên tâm, liếc vẫn đang say ngủ, khóa ngoài cửa phòng .

 

Hình phạt cho việc bỏ trốn thực cũng quá khắc nghiệt, chỉ là suốt nửa tháng, gần như chỉ thể giường. Sau đó, bởi vì mặc cho ép hỏi bao nhiêu rằng còn dám chạy trốn nữa , vẫn cắn răng trả lời, thỏa hiệp, nên cuối cùng, nhốt căn nhà .

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-phai-keo-anh-trang-kia-xuong/chuong-19.html.]

---

 

Càng , càng đang những gì nữa, đơn giản chỉ rời khỏi đang cúi đầu, ngừng lặp lặp câu "Thật xin " .

 

nửa đường, bỗng nhiên nhớ điều gì đó, liền , mật khoác vai Lương Tĩnh, hì hì :

 

"Nếu chị thực sự cảm thấy áy náy, giúp một việc thế nào?"

 

---

 

Kế hoạch định sẵn thời gian Tưởng Nghiên Chu bay nước ngoài công tác một tuần.

 

Sáng hôm , khi tiễn sân bay, chuẩn ngoài dạo. còn bước qua cổng biệt thự, lão quản gia cẩn trọng ngăn . bĩu môi, gì, chỉ lặng lẽ xoay lên lầu.

 

Thế nhưng, đến ngày hôm , cửa, đắc ý chìa điện thoại mặt lão quản gia, mở đoạn tin nhắn trò chuyện giữa và Tưởng Nghiên Chu.

 

còn giả vờ sợ lão quản gia chữ, lớn tiếng to nội dung tin nhắn:

 

"Một hạt cỏ giống bình thường: Nghiên Chu ái, xin hỏi hôm nay tiểu kiều thê của thể ngoài dạo phố, xua tan nỗi tương tư với Nghiên Chu ?"

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

"Tưởng Nghiên Chu: Ừm."

 

Kết quả, lão quản gia đuổi thẳng ngoài.

 

Hôm , thực sự giống như lời Tưởng Nghiên Chu, ngoan ngoãn dạo một vòng về. Sau đó, gần như mỗi ngày, đều lặp trò cũ.

 

Cho nên, ngày cuối cùng của chuyến công tác, cũng chính là buổi sáng hôm Tưởng Nghiên Chu chuẩn về, vẫn như thường lệ, nghênh ngang bước cửa ánh mắt của lão quản gia.

 

, sẽ về nữa.

 

 

---

 

Chậm rãi đến rừng cây nhỏ, nhanh chóng lấy giấy tờ tùy và tiền mặt chuẩn sẵn, dùng tốc độ nhanh nhất đón xe xuống núi, đến sân bay, mua một tấm vé sớm nhất bằng giấy tờ của chính .

 

Sau đó, lập tức xoay , bắt taxi đến một bến xe nhỏ ở thành phố B.

 

Thế nhưng, dù đến bến xe, cũng dám mua vé trực tiếp. vòng quanh nhà ga một lượt, dò hỏi những tài xế đang ôm khách xem họ định , khi nào xuất phát.

 

Chờ đến khi tìm một chiếc xe chỉ thiếu một nữa là thể khởi hành, hơn nữa là hướng đến thành phố kế bên, mới thoáng an tâm, leo lên xe.

 

Bên trong chiếc xe thương vụ nhỏ mùi khá khó chịu. Bên ngoài xe tràn ngập tiếng rao bán ồn ào, bên trong thì nồng nặc mùi t.h.u.ố.c lá của đám đàn ông, xen lẫn tiếng trẻ con ré lên dỗ bằng bình sữa.

 

Bị mùi xăng trong xe hun đến buồn nôn, tim cũng đập mạnh đến mức khó chịu. Cảm giác bồn chồn càng lúc càng rõ rệt. đành nhắm mắt, cố gắng ép bản bình tĩnh , nhất là thể chợp mắt một chút.

 

Mơ hồ thấy bước lên xe. Trong xe ồn ào tiếng bất mãn của các hành khách khác " Tài xế, đủ , đừng đón nữa, thôi".

 

Vị trí bên cạnh trầm xuống, một hương thơm nhàn nhạt thoảng qua mũi . Trong tiếng vui vẻ của tài xế, một giọng vang lên 

 

"Ngại quá, , chỉ là lên tìm một ."

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay nắm chặt. mở bừng mắt, đối diện ngay với đôi mắt đào hoa cong cong đầy ý của Sở Dập.

 

Hắn nghiêng đầu, nhếch môi khẽ, thong thả :

 

" Vì xe ông tìm thêm hai nữa mới thể xuất phát."

Loading...