TÔI PHÁT TÀI NHỜ VỚT ĐƯỢC MÓN HỜI - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:14:28
vội vàng tháo găng tay quẹt quẹt hai cái tạp dề, phấn khích cẩn thận quét mã QR: "Không vấn đề gì, ân nhân! quét cô luôn!"
Thật cũng lo, sợ cô đột nhiên đổi ý, lấy đống đồ .
thực tế chứng minh lo xa .
Suốt một tháng đó, cứ đều đặn ba ngày một cô lái con xe thể thao màu xanh lá. Oai phong xuất hiện quầy bánh kếp của .
Lần nào cũng gọi một phần bánh cỡ đại, ăn xong thì . Không hề nhắc chuyện tặng đống quà hàng hiệu hôm đó.
Dần dần, cũng yên tâm hơn.
Mùa khai giảng đến, lượng khách của tăng vọt. Học sinh tan học đều ghé qua mua bánh, quầy bánh kếp náo nhiệt hơn bao giờ hết.
lau sạch mặt bàn, thoăn thoắt chuẩn bột. Không ngẩng đầu lên mà cất giọng quen thuộc: "Xin chào, bảng giá ở ngay bên . Bạn gọi loại nào?"
lạ thật, vị khách trả lời.
nghi hoặc ngẩng đầu, và … Đập mắt là một gương mặt đến mức trời đất thất sắc.
Đôi mắt sâu thẳm kết hợp cùng sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo chê . Người đàn ông mặt mặc âu phục tinh tế, cả toát khí chất cao quý lạnh lùng và khó gần.
chớp mắt, lòng khỏi rung động. Trời ơi, nếu đây là chồng thì bao…
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
còn kịp đắm chìm trong mộng tưởng, thì lạnh lùng mở miệng: "Về nhà giúp việc."
Giọng điệu lạnh băng một chút cảm xúc, nhưng mang theo khí chất bá đạo tổng tài thể phản kháng.
sững , cả linh hồn như kéo mạnh khỏi bong bóng màu hồng. Lập tức về hiện thực.
Bình luận mắt cũng đồng loạt bùng nổ:
[Không bàn cãi, Lục Đình Tiêu thật sự quá trai!!]
[Nữ hoàng vớt món hời xuất hiện kìa!!]
[Lục Đình Tiêu quả nhiên vẫn còn yêu Thanh Hoan! Truyện đúng kiểu "ăn đường mà cắn thủy tinh"!]
Khoan ?!
rõ ràng giúp việc?! chỉ là một bán bánh kếp thôi mà?!
ngơ ngác trái , thấy xung quanh chẳng còn ai mới chỉ tay chính thử xác nhận: " á?"
Lục Đình Tiêu khẽ nhíu mày, hề ý giải thích mà chỉ hạ lệnh: ", lương tháng hai mươi vạn."
há miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó hiểu: "Không vấn đề tiền bạc, …"
"Ba mươi vạn."
há hốc mồm, biểu cảm từ khó hiểu chuyển thành kinh ngạc: "Anh hiểu lầm , …"
"Bốn mươi năm vạn." Anh tiế tục tăng giá.
nuốt khan, bàn tay theo phản xạ siết chặt xẻng bánh: "Anh tưởng tiền thì thể quyết định thứ ?!"
Lục Đình Tiêu nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ nhưng kiên định, chút lung lay: "Sáu mươi vạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-phat-tai-nho-vot-duoc-mon-hoi/4.html.]
: "..."
hít một thật sâu, như thể đang đấu tranh nội tâm cực kỳ gay gắt.
Mười giây , thở dài một đó bình tĩnh ngẩng đầu: "Nhà ở ?"
Ông nội ơi, con xin …
Ước mơ của con… đổi …
Anh trả giá cao quá… Không kiếm tiền là đồ ngu!!!
6.
dọn quầy, dán một tờ thông báo lên xe ba bánh: 【Chủ quán ngoài kiếm vàng, tùy duyên trở . Quầy bánh kếp thứ hai ở đầu phố cũng ngon, thèm thì qua đó ăn tạm.】
Chiếc xe của Lục Đình Tiêu to rộng và sang trọng, logo xe còn đôi cánh nhỏ trông quý tộc, thoải mái hơn hẳn con xe thể thao của Hứa Thanh Hoan.
Trên suốt quãng đường đến Lâm Đình Uyển, với một lời nào.
Không cái bản mặt lạnh lùng đó là để dọa ai, lén lút trợn trắng mắt. Trong đầu chợt nhớ đến câu kinh điển của Diệp Hách Na Lạp Anh: Chậc, ghét nhất mấy thích tỏ vẻ.
Vừa bước biệt thự, Lục Đình Tiêu cởi áo khoác vest tiện tay đưa cho một giúp việc bên cạnh.
À , bây giờ gọi là đồng nghiệp của mới đúng.
Hứa Thanh Hoan đang cúi đầu sách, liền ngẩng lên . Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn trống rỗng của cô bỗng sáng lên.
Cô bật dậy, vẻ mặt che giấu sự vui mừng: "Du Du? Sao ở đây?!"
còn kịp trả lời, Lục Đình Tiêu bước nhanh về phía cô . Một tay vòng qua vai cô, giọng điệu trầm thấp nhưng kiên định: "Bao năm nay em bạn bè, mà chỉ hứng thú với cô . Vậy nên, từ giờ cô sẽ giúp việc ở nhà chúng … Ngày nào cũng ở bên cạnh em."
: "..."
Khoan , với Hứa Thanh Hoan… tính là quen ?
Cùng lắm cô là ân nhân của , còn chỉ là bánh kếp hiệp sĩ của cô mà thôi.
mà kệ , một tháng sáu mươi vạn luôn đấy. Cơ hội như thế , ai mà từ chối cho !
Không ngờ vẻ mặt Hứa Thanh Hoan lập tức lạnh xuống, ánh mắt cô đối diện thẳng với Lục Đình Tiêu, giọng mang theo sự nghi ngờ: "Đừng là ép cô đến đây đấy?"
giật , vội vàng xua tay: "Không , là tự nguyện. Lục hào phóng!"
Nói tươi như hoa, cố gắng vẻ hết sức chân thành. Trong lòng thực sự chút lo lắng, lỡ Lục Đình Tiêu đột nhiên đổi ý thuê nữa thì ?
Bởi vì trừ Hứa Thanh Hoan , ai chịu vung tiền đến mức chứ?!
7.
ở sống trong nhà Lục Đình Tiêu.
Nhà họ Lục thiếu giúp việc, nhiệm vụ của mỗi ngày chỉ là cùng Hứa Thanh Hoan trò chuyện và những chiếc bánh kếp hành rau mùi mà cô thích. Cô khá thích chuyện, nhưng mỗi khi nhắc đến Lục Đình Tiêu thì đa phần đều im lặng, thỉnh thoảng còn mắt đỏ hoe.
"Anh bồ bên ngoài, là bạn nhất của đây." Cô trút bầu tâm sự.
ngạc nhiên đến mức ném vội hạt dưa trong tay: "Hả?"
Hứa Thanh Hoan tự giễu, khẽ nhếch môi: " , cũng chúng đến tình trạng ."