TÔI PHÁT TÀI NHỜ VỚT ĐƯỢC MÓN HỜI - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:14:31
Hôm nay là ngày nghỉ, Lục Đình Tiêu vẫn thức dậy. Thấy đến là Giang Đào các đồng nghiệp của cũng dám cản, xem quan hệ của hai còn là bí mật nữa.
"Thanh Hoan, vẫn còn giận ? Mình nhắn tin cho mỗi ngày, nhưng cứ chặn mãi." Giọng điệu của Giang Đào vẻ thấp giọng và nhu mì, nhưng kỹ thì ẩn chứa sự khiêu khích rõ ràng.
Hôm qua, Hứa Thanh Hoan suốt cả đêm bây giờ mắt cô sưng húp. Đứng cạnh Giang Đào xinh , rạng rỡ quả là sự đối lập càng rõ ràng hơn.
Hứa Thanh Hoan giữ thẳng lưng, giọng bình thản nhưng ánh mắt đầy lạnh lùng: "Cô đến đây gì? Giờ đến mức thể ngang nhiên nhà ?"
Giang Đào giả vờ vô tội, vò nhẹ ngọn tóc cố ý vẻ hồn nhiên: "Ừm… cũng gì, chỉ là hôm qua lỡ đánh mất một món đồ. Mình nghĩ chắc là còn A Tiêu, nên đến tìm thôi."
: "..."
Cái "đồ vật" cô đến, đến còn hiểu là gì.
Bình luận nổ tung:
[Con tiện nhân ! Lục Đình Tiêu mù mà bộ mặt thật của cô ?!]
[Giang Đào đáng ăn hai cái bạt tai, Lục Đình Tiêu thì đáng đánh nguyên bài Hàng Long Thập Bát Chưởng!]
[Tao sống nữa, chọc tức chec tao !!!]
siết chặt nắm đ.ấ.m, tức đến mức đ.ấ.m thẳng mặt cô .
Hứa Thanh Hoan cắn môi, hốc mắt đỏ hoe: "Dù cũng là bạn bè hai mươi năm, cô cần chèn ép đến mức . Nếu cô thích Lục Đình Tiêu, nhường cho cô là ."
Nghe thấy , nụ của Giang Đào tắt ngấm. Đôi mắt cô lóe lên một tia độc ác.
Cô nghiến răng, lạnh lùng : "Đừng giả bộ thanh cao nữa. Không cô nhường, mà là cô vô dụng giữ trái tim !"
Hứa Thanh Hoan còn kịp phản bác, thì một giọng đầy khó chịu vang lên từ cầu thang: "Giang Đào? Ai cho cô đây?"
Lục Đình Tiêu xuất hiện, nước mắt Giang Đào lăn dài mặt như thể bắt nạt thê thảm lắm. Cô lập tức nhào về phía : "A Tiêu, luận văn Tiến sĩ của em thông qua. Em vui quá nên đến đây báo tin, nhưng mà Thanh Hoan… hình như gặp em."
: "..."
Chà, ngờ ngày tận mắt chứng kiến một màn diễn xuất " xanh" đỉnh cao thế .
Nhìn thấy sự nhẫn nhịn, đau đớn trong mắt Hứa Thanh Hoan, hưng phấn xoa tay mà m.á.u nóng sôi trào.
Chuyện nhịn nổi nữa!
lập tức xông phòng khách, dùng cây móc phơi đồ nâng chiếc quần lót ren đỏ hôm qua lên giọng lanh lảnh:
"Cô Giang Đào, cô còn trẻ mà trí nhớ kém quá. Vừa chẳng cô đến tìm đồ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-phat-tai-nho-vot-duoc-mon-hoi/6.html.]
"Tổng tài nhà chúng hôm qua mang thứ gì về ngoài cái cả. Cô mau đem về , thứ … mùi hôi quá, dám chạm tay luôn!"
Giang Đào sắc mặt lập tức biến đổi, cô giật lấy quần lót hét lên thất thanh: "Cô linh tinh cái gì , con tiện nhân ?!"
dứt lời, cô như sực tỉnh mà vội vàng đưa tay bịt chặt miệng. tất cả muộn.
Lục Đình Tiêu cao mày, gương mặt âm trầm về phía chậm rãi bước tới: "Hướng Du Du, chuyện liên quan gì đến cô?"
bịt mũi, nhanh chân lùi mấy bước vẻ mặt ghê tởm: "Đừng, đừng gần . Tổng tài, cũng cái mùi … xin đấy đừng đến gần, buồn nôn lắm !"
10.
Đường đường là tổng tài của tập đoàn Lục thị, bao giờ như thế ?
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Lục Đình Tiêu nhất thời sững nên phản ứng thế nào, chỉ thấy mặt đỏ bừng bừng vì tức giận.
Một lúc , ngoắt giọng lạnh lùng khiển trách Hứa Thanh Hoan: "Đây là kiểu bạn bè của em ?"
hé miệng định phản bác, nhưng Hứa Thanh Hoan đè tay xuống. Ngăn tiếp tục giơ cao cây phơi đồ, nhẹ nhàng lắc đầu với .
Cô sang Lục Đình Tiêu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: "Lục Đình Tiêu, của tìm đến tận nhà . Lần , định dùng lý do gì để tiếp tục lừa ?"
Bình luận trực tiếp bắt đầu bùng nổ:
[Bảo bối Thanh Hoan đừng tha thứ nữa!]
[Người bên quên ? Đây là tiểu thuyết HE (happy ending), nữ chính mà não thì còn cứu cốt truyện nữa .]
[ mà, nhớ rõ trong nguyên tác nhân vật Hướng Du Du. Giờ thêm một nhân vật mới, khi nào cốt truyện cũng sẽ đổi ?]
liếc bình luận, sang Hứa Thanh Hoan. Một xinh dịu dàng lương thiện như cô , chẳng lẽ thật sự trói buộc cả đời với một gã tra nam như Lục Đình Tiêu ?
Giang Đào nhẹ nhàng che miệng , giọng điệu mang theo vẻ châm biếm: "Hóa đây là bạn của Thanh Hoan ? Chẳng trách vô giáo dục đến thế."
Sau đó cô thở dài, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: " cũng lạ. Từ nhỏ Thanh Hoan dạy dỗ, nên mới chẳng cách ."
Cô mỉm , nhưng lời như lưỡi d.a.o sắc bén: "Nếu năm đó, Thanh Hoan chec trong trận hỏa hoạn , thì lẽ cô cũng giống . Được dạy dỗ cách cư xử, chứ chỉ một kẻ ăn bám trong nhà bạn trai."
Những lời như một nhát d.a.o chí mạng, đánh sập tâm lý của Hứa Thanh Hoan. Đồng tử cô co rút kịch liệt, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Trước khi kịp phản ứng.
"bốp!" một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Giang Đào: "Không cho phép cô nhắc đến !"
Giang Đào cuối cùng cũng câm miệng, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ đầy quỷ quyệt. Cô mượn lực từ cái tát, xoay một vòng ngã lăn xuống đất.
Chiếc váy trắng cô lập tức loang lổ vệt đỏ.