TÔI THAY MẸ TRẢ ĐŨA TÊN CHỒNG BỘI BẠC - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:08
Mỗi sáng còn ngủ, chỉ cô dậy sớm bật đèn trần sáng choang để trang điểm.
Mấy khác bảo cô bật đèn bàn thì cô ánh sáng , còn bảo trang điểm là thể hiện sự tôn trọng khác, quê mùa.”
Nói thật thì, trường cấp ba cấm trang điểm.
ở nơi như trường tư thục trong một thành phố hạng 4-5, chất lượng giáo viên bằng thành phố lớn, mà tỷ lệ đỗ đại học cao chủ yếu dựa … luyện đề cật lực.
Giáo viên bọn ước gì ngoài ăn và ngủ, thời gian còn đều dành để luyện đề.
Phần lớn bạn học khi đề, học thuộc bài thì trời cũng khuya, ngủ đủ giấc. Làm thể so với kiểu “tiểu thư nhà giàu” như Tống Phỉ Nhi – học buổi tối, giáo viên riêng kèm trong văn phòng, về ký túc xá liền ngủ “giấc dưỡng nhan”.
— “Chẳng hiểu mấy đứa con trai thấy cô gì ho!
Mắt ba góc, m.ô.n.g lép, chuyện thì nũng nịu sến súa!
Mà nếu đặt phim nữ chính mạnh mẽ thì chắc chắn chỉ là nữ phụ hạng năm, hạng sáu – ngược thê thảm, sống qua nổi tập mười!”
Tuổi mười bảy mười tám là thời điểm tình cảm mơ hồ bắt đầu chớm nở.
Những mối cảm tình m.ô.n.g lung, và sự ganh ghét rõ ràng…
Tác phong của Tống Phỉ Nhi thực sự đụng chạm đến nhiều .
cũng ghét cô , nhưng ít khi cùng các bạn tham gia bàn tán.
Trong những cô gái trong lớp, chắc chắn là ít cô nhất.
thích nam sinh nào, cũng chẳng coi cô là đối thủ.
Thế nhưng ——
Trong tâm trí của Tống Phỉ Nhi, vẫn là đối thủ lớn nhất.
Cô hiểu tại thái độ của thầy Chung với đổi, rõ ràng thầy từng cưng cô nhất, bây giờ ngang hàng với cô ?
Một hôm, giờ tự học tối, cô chặn ở hành lang ký túc xá, ánh mắt đầy oán hận.
“Bạch Đinh Đang, thật , gì với thầy Chung?!”
“Liên quan gì tới ? Chẳng lẽ cả ông thầy già đó cũng để tâm?”
thật sự phát chán với kiểu như cô , liền gạt mạnh cô sang một bên.
Nghĩ một lúc, thêm:
“Tống Phỉ Nhi, tỉnh . Cuộc sống là phim truyền hình, cũng là công chúa duy nhất. Không ai nghĩa vụ cưng chiều mãi mãi cả.”
Cô nhíu mày, như đang suy nghĩ về lời .
—--------
Ông Tống – cha – bất ngờ thêm một cô con gái.
Hôm đó đến nhà chỉ liếc một cái, liền lập tức dùng mối quan hệ nhỏ, tìm ở trường, mang theo ít đồ ăn vặt, chuyện một lúc.
Không ngờ lọt mắt xanh của ông , khiến ông vui mừng.
Ông thừa hưởng gene học bá của ông, dặn học hành chăm chỉ, gì cần giúp, thiếu tiền sinh hoạt thì cứ tìm ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-thay-me-tra-dua-ten-chong-boi-bac/7.html.]
Ông kết bạn WeChat với , chuyển khoản 5.000 tệ.
Rồi ông :
“Đinh Đang, gọi một tiếng bố !”
trả lời:
“Xin , chú Tống.”
Sắc mặt ông trầm xuống, tự an ủi:
“Không , đúng là quá đột ngột, quen cũng bình thường. Mình từ từ sẽ quen.”
chỉ “ừ” một tiếng.
Sau đó, ông thỉnh thoảng đến tìm , đưa ăn – là để “bồi dưỡng tình cảm”.
Có lúc là buổi trưa, lúc là chạng vạng tối.
Ông xe tài xế riêng, dừng cổng trường, ghế .
Tài xế thích giúp sếp tỏa sáng, gặp cơ hội là :
“Đinh Đang , bố cháu đối xử với cháu còn hơn với Phỉ Nhi đấy!
Hôm nay ông bận lắm, họp suốt cả sáng, trưa còn hủy cả tiệc chỉ để đến gặp cháu, sợ cháu ăn uống kham khổ ở trường...”
miễn cưỡng mỉm , lịch sự nhưng hề thiết.
Ông Tống vui, liền ngắt lời tài xế, hỏi ăn gì, trong trường chuyện gì thú vị, thầy cô đối xử …
Cũng hỏi cuộc sống đây thế nào, tương lai dự định gì...
Y như những ông bố mẫu mực trong truyền thuyết.
—----
Thỉnh thoảng, cũng tự hỏi – nếu năm đó ông bỏ rơi , thì giờ liệu nhà là một gia đình hạnh phúc?
Những năm một nuôi con vất vả, lẽ cũng sẽ ánh mặt trời sưởi ấm?
——
Không “nếu” đời.
Sự vong ân bội nghĩa năm xưa, thể che giấu bởi vài lời ấm áp vài bữa cơm tình cảm.
tin ông từng tìm – họ từng tổ chức hôn lễ ở quê.
Chỉ cần ông chịu đến quê, hỏi vài , chắc chắn sẽ ở .
cũng tin ông thật lòng bù đắp.
Một kẻ vong ân phụ nghĩa, dù đổi thế nào, vẫn là một kẻ vị kỷ – chăng chỉ thêm hai chữ:
“vị kỷ tinh tế”.