Tôi Từ Một Chú Gấu Túi Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến 18
Chương 2
Tôi sững người tại chỗ, tổ đạo diễn cũng không ngại phiền nói với tôi: “Cô Hứa, làm ơn đừng làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, cô làm như vậy chúng tôi rất khó làm việc.”
Tần Khả Khả ở một bên phối hợp nói: “Đúng đó em gái La La, người trong ngành ai mà không muốn nổi tiếng? Nhưng dùng thủ đoạn như vậy là không nên, chúng ta vẫn nên đặt tâm trí của mình vào con đường chính đạo.”
Không phải, tôi chỉ là buồn ngủ muốn ngủ thôi mà?
Loài người thật kỳ lạ.
Lều của họ đều đã được dựng xong rồi, tổ đạo diễn yêu cầu chúng tôi tập hợp lại và tìm bữa tối ngày hôm nay.
Lúc phân chia nhóm, tôi đứng đó ngơ ngác.
Tần Khả Khả đang muốn đến chỗ Cố Chiêu, ai mà ngờ Cố Chiêu lại chỉ tay vào tôi nói: ”Tôi cùng kẻ thiểu năng trí tuệ vào một nhóm.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, không quá thích lắm, nhưng cũng không nói là chán ghét.
“Ồ, cũng được.”
Đôi mắt Tần Khả Khả lập tức đỏ lên, ủy khuất baba lùi lại, còn trừng mắt nhìn tôi.
Không phải, lườm tôi làm cái gì?
Cư dân mạng cũng lần lượt bất bình thay Tần Khả Khả:
[Khả Khả vừa mới rõ ràng muốn cùng thái tử gia vào cùng một nhóm! Tôi muốn xem gương vỡ lại lành!]
[ Cố Chiêu, anh đừng có không biết tốt xấu! Tôi đợi anh đuổi vợ lò hỏa táng!]
[Mọi người đừng gấp! Cố Chiêu chắc là bởi vì cố tình chọc tức Khả Khả mới cùng Hứa Chi Hạ cùng một nhóm!]
…
Đi vào rừng rậm, tôi đi theo sau Cố Chiêu.
Anh ta vừa mắng tôi ghê như vậy, tôi có chút hơi sợ nên phải cách xa anh ta một chút.
Anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi mà không nói gì.
Nhưng không ngờ rằng, tôi như vậy mà cũng bị mắng.
[Ngang ngược cái gì? Không phải chỉ nói cô ta hai câu thôi mà còn biểu hiện vẻ mặt như vậy cho ai xem.]
[Không nói nên lời, có phải là muốn chơi lạt mềm buộc chặt không đó, đúng là người phụ nữ tâm cơ.]
[Cố Chiêu rõ ràng có chủ rồi, đừng vọng tưởng nữa.]
…..
Tôi nhìn quanh, tổ đạo diễn nói cho dù tìm được bất cứ thứ gì cũng cần phải ăn, không biết có gì ngon đây, so với lá bạch đàn có ngon hơn không?
Chẳng bao lâu tôi nhìn thấy tấm biển đánh số 0, bước đến gần nhìn, thì thấy là ấu trùng sống.
Đột nhiên tôi nghe thấy phía sau có tiếng nôn ói.
Nhìn lại, sắc mặt Cố Chiêu đã tái nhợt.
Tôi kỳ quái nhìn anh ta: ”Anh không thích cái này à?”
Cố Chiêu khó tin nhìn tôi, khuôn mặt biểu lộ sự chán ghét: ”Có chết tôi cũng không ăn!”.
Tôi ngồi xổm trước mặt ấu trùng: ‘Nhưng tổ đạo diễn không phải đã nói bắt buộc phải ăn hết à?”
Cố Chiêu liếc sang một bên nói: ”Vậy cô ăn cái này đi, cái tiếp theo tôi ăn.”
Thấy vậy, tôi bình tĩnh chộp lấy con ấu trùng đang ngọ nguậy trước mặt một phát ăn luôn.
Thông thường nó sẽ bị chim cướp mất, tôi đều không thể ăn đến.
So với lá bạch đàn có vẻ chúng ăn ngon hơn.
Tôi quay đầu lại nhìn Cố Chiêu, vẻ mặt của anh ta như sắp muốn nôn mửa tiếp.
Tôi vừa bước tới muốn hỏi anh bị làm sao, anh ta liền lui về phía sau một bước: ”Cô đừng qua đây, tôi hiện tại nhìn thấy cô so với ấu trùng còn ghê tởm hơn!”.
[Ọe, ông đây cũng muốn nôn.]
[Hứa Chi Hạ vô địch, chỉ dựa vào điều này trong vòng mười phút tôi sẽ không mắng cô ấy nữa.]
[Tóc của tôi đâu? Hứa Chi Hạ không phải nổi tiếng giả tạo sao, trí nhớ của tôi có bị nhầm không?]
[Bị thái tử gia làm cười chết rồi, cuộc đời của thái tử gia chưa từng chịu thống khổ như này.]
Tôi cùng Cố Chiêu đi thêm một đoạn nữa thì nhìn thấy món ăn thứ 02.
Tôi chỉ vào con cóc bên trong: “Anh ăn đi.”
Nếu như vừa rồi Cố Chiêu sắc mặt 10 điểm khó coi, vậy hiện tại chính là 100 điểm khó coi.
Anh ta nhìn sang tổ đạo diễn: ”Tôi có thể trở về ăn mấy con ấu trùng kia không?”
[Hahahahahahahahahahahahahahahahahahah]
[Hiệu ứng chương trình kéo mãn cấp rồi…hahahahaaha]
[Trước mắt là lọt vào mắt của tôi rồi.]
[Đặc biệt là lúc Hứa Chi Hạ dùng vẻ mặt ngây thơ bảo thái tử ăn, lại càng buồn cười. Không phải cô ấy vừa nãy uống rượu vẫn chưa tỉnh đấy chứ?”.
Tôi chỉ vào con cóc bên trong, nghiêm túc nói: “Tôi lúc trước đã ăn rồi, ăn rất ngon, thật đó, anh thử thử đi.”
Tôi là chân thành đề nghị, nhưng Cố Chiêu tựa hồ nghĩ sai rồi cho rằng tôi đang âm dương quái khí anh ta.
Vẻ mặt anh ta đen xì xì nói: “Cô muốn ăn thì ăn đi, cái tiếp theo tôi nhất định sẽ ăn.”
Tôi nhớ lại cái lần tôi ăn con cóc lúc sau liền hôn mê mất hai ba ngày trời, cuối cùng vẫn là bỏ cuộc.
Chiếc giỏ thứ ba nhanh chóng được chúng tôi tìm thấy, đó là một con rắn.
Tôi vô thức lùi ra xa, nhìn Cố Chiêu: “Anh có muốn ăn không?”
Anh ta tựa hồ bị tức giận, nửa ngày mới chầm chậm nói:
“Tôi vừa rồi đáng lẽ nên ăn con cóc kia.”
4.
Cuối cùng Cố Chiêu ôm bụng đói trở về.
Tôi hỏi: “Anh không ăn cái gì không thấy đói à?”
Cố Chiêu sắc mặt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói: “Tôi cho dù đói chết cũng không ăn.”
Im lặng một lúc sau, anh ta đột nhiên mở miệng nói: ”Vừa rồi, cảm ơn cô.”
Tôi: ”A?”
Cố Chiêu lúng túng gãi gãi cổ: “Nếu vừa rồi cô không ăn thứ kia, chúng ta cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tôi gật gật đầu.
Tôi vốn dĩ là muốn ăn nó.
Đến đêm, gió lạnh thổi qua, mất đi lớp lông thú, tôi rùng mình vì lạnh.
Làm người rất yếu đuối, không mặc y phục liền sẽ bị chết cóng vì lạnh.
Bởi vì hôm qua trời vừa mưa nên tất cả mọi người đều gặp khó khăn trong việc nhóm lửa, ngay cả tổ đạo diễn cũng bó tay chịu trói.
Chỉ có tôi, ngồi xổm sang một bên, co rúm lại thành một quả bóng.
[Hứa Chi Hạ này lại lười biếng rồi. Tôi thực sự không thể chịu đựng được cô ta nữa. Có thể đừng cho cô ta ống kính được không?].
[Tạo ra lửa không đơn giản, cầm lấy oppo A5 mở game bắn gà, ném tia lôi điện thoại đầu tiên sẽ phát nổ.]
[Đằng trước quá rắc rối rồi, chỉ cần mở ra nguyên thần trực tiếp nằm xuống là được.]
Đột nhiên m,ột kiện quần áo được phủ qua đầu tôi.
Tôi cầm lấy nhìn, vậy mà lại là Cố Chiêu.
Anh ta không ngại phiền chống nạnh nhìn tôi, tay chỉ về một phương hướng: “Đừng trốn ở đây lười biếng nữa, lại đây cùng nhau đốt lửa đi.”
Tôi cùng anh ta ngồi xổm dưới đất, nhìn xung quanh một chút.
Mọi người xung quanh rõ ràng đã bỏ cuộc, đều ngồi một bên không có việc gì làm, sao còn gọi tôi?
Thôi kệ đi, đến cũng đến rồi.
Tôi làm theo chỉ dẫn của anh ta, ngoan ngoãn cầm lấy cục ắc quy, nhìn anh ta lấy ra cái gọi là kẹo cao su dính lên trên, cầm lấy một chồng giấy khác để vào.
Ngay khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ánh sáng rực rỡ.
Ngọn lửa bùng cháy trong tay tôi, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt tôi và Cố Chiêu.
Tôi mở mắt lớn, ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu.
Cố Chiêu nhìn ngọn lửa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Con người rất thông minh.
Anh ta dường như cũng không tệ đến thế.
Những người kia nhìn thấy ngọn lửa chỗ chúng tôi liền chạy tới.
Ngọn lửa nhỏ vừa rồi đã bị Cố Chiêu biến thành đống lửa, có thể sưởi ấm cho một nhóm người chúng tôi.
Tôi ngồi bên đống lửa trại, nheo mắt sưởi ấm.
Ấm áp thật đấy, rất thích hợp để ngủ.
Còn chưa kịp ngủ, thì đã bị người khác đẩy cho tỉnh.
Tần Khả Khả không đổi sắc mặt đẩy tôi cùng Cố Chiêu ra, đối với Cố Chiêu đưa mắt nói: ”Woa, A Chiêu, anh vẫn lợi hại giống y như trước.”
Cố Triệu liếc cô ta một cái, nhàn nhạt hừ một tiếng.
Tần Khả Khả vẻ mặt có hơi xấu hổ nói: “Nghe nói nhóm mọi người tìm được đồ vật đều rất ghê tởm, tổ chương trình sao lại có thể như vậy chứ!”.
Cố Chiêu a lên một tiếng: “Đói một lúc, không chết được.”
Nói xong, Cố Chiêu hất hất cằm về phía tôi nói: ”Cô ấy cũng chưa ăn cái gì, cô có thể đi quan tâm cô ấy.”
Tôi không hiểu ra sao nhìn hai người bọn họ.
Liên quan gì đến tôi nha? Tôi chỉ là muốn đi ngủ.
[Thái tử gia cũng quá thẳng nam rồi.]
[Chỉ có tôi cảm thấy dễ gặm ư, lãnh khốc bá tổng cùng cô vợ nhỏ của anh ta…”
[Nói không chừng thái tử gia bây giờ đang thấy khoái khoái, chính là một người ngạo kiều.]
[Chỗ nào dễ gặm…còn không bằng thái tử gia và Hứa Chi Hạ]
[Trước mặt ăn cái gì ngon một chút đi, Hứa Chi Hạ cho ngươi bao nhiêu tiền vậy?]
Tần Khả Khả quay đầu nhìn tôi: “Lala, em đói không?”
Tôi từ từ đưa mắt nhìn cô ta.
Nguyên chủ cùng cô ta không phải là đối thủ một mất một còn ư? Sao lại đối với tôi cười rạng rỡ như vậy?
Tôi gật đầu: ”Đói, buồn ngủ, vừa đói vừa buồn ngủ.”
Tần Khả Khả cũng không nghĩ đến tôi sẽ phản ứng như vậy, sững người trong giây lát.
Tôi nói tiếp: “Nhưng mọi người không cho tôi leo cây, lá cây bạch đàn tôi cũng không được ăn.”
Tôi vừa nói xong thì mọi người đều nhìn tôi.
Tần Khả Khả cười chảy nước mắt.
“Em gái La La, em có phải là tiêm filler quá nhiều, vết nhăn trên não cũng bị xóa mất không?”
Tôi bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: “Mẹ tôi nói với tôi, tôi là đứa thông minh nhất khu vực, não chắc vẫn còn ít nếp nhăn.”