Tôi Xuyên Thành Bạch Cốt Tinh
Chương 5
18
[Ký chủ, cô đã trốn ra ngoài mấy ngày rồi, thật sự không có ý định trở về sao?]
Tôi không hiểu: [Quay về làm gì, tất cả mọi người đều biết rồi, không ai còn nghĩ tôi là Bạch Cốt phu nhân nữa. Nếu quay về rồi lại bị coi là yêu quái thì sao.]
Hơn nữa từ sau khi ra ngoài, cũng không cần mỗi ngày dậy sớm nghe Quân sư tẩy não. Mặc dù mỗi ngày cần dậy sớm để vẽ da, nhưng không có vấn đề gì, loại cuộc sống trái ôm phải ấp này, thật sự rất sảng khoái!
[Nhưng cô là yêu quái, và cuối cùng cô vẫn phải quay lại đóng vai Bạch Cốt phu nhân.]
Tôi ăn một quả nho được một mỹ nhân đưa đến, tiếp tục trao đổi với hệ thống trong đầu: [Đến lúc đó hãy nói, và tôi đã có mối quan hệ tốt với Đại Thánh, đến lúc đó, hãy nhìn xem liệu có thể làm Đại Thánh từ bỏ không. Vậy là được rồi.]
[Ừ, tóm lại, cô đừng quá phóng túng.]
Tôi im lặng, bất lực nói: [Phóng túng là sao? Tôi đang đi theo kịch bản một cách nghiêm túc mà, và hơn nữa…]
Tôi chưa kịp nói hết, cửa bất ngờ được mở ra.
Ồ, là Quân sư.
“Cuộc sống của Đại vương dường như trôi qua thật thoải mái.”
Trên mặt Quân sư thấy không rõ là biểu tình gì, lời nói ra cũng không có sắc thái tình cảm gì, nhưng tôi cảm thấy có chút sợ hãi.
Tôi lắp bắp nói: “Không, không có, cũng tạm được.”
Quân sư đi tới, hất tay của mỹ nhân đang khoác trên vai tôi. Sau đó hắn ôm tôi lên rồi đi đến bên giường: “Thật sao, nhưng Đại vương thoạt nhìn rất vui, quên cả trời đất.”
Tôi mỉm cười, nhỏ giọng phản bác: “Không có, làm sao có thể, đều là nói xàm. Ta nhung nhớ những lúc bị Quân sư tẩy não trong động, à không phải, là khích lệ.”
Quân sư không nói gì, đặt ta lên giường: “Ta suy nghĩ cho Đại vương mấy ngày nay, chắc không phải đi ra ngoài chơi đâu nhỉ. Đại vương suy nghĩ thế nào rồi?”
Tôi kiểm tra lại những gì đã nói vào ngày hôm đó. Hắn bảo tôi suy nghĩ chuyện gì? Hắn đâu có bảo tôi suy nghĩ gì đâu nhỉ.
Tôi dám lấy Hệ thống ra thề, nếu tôi nói sai thì Hệ thống sẽ độc thân thêm hai mươi năm.
[Ký chủ, cô bình thường chút đi. Hơn nữa, tôi cũng không độc thân.]
Tôi: [?]
Quân sư giúp tôi vén tóc trước mặt, mở miệng: “Câu trả lời của Đại vương đâu?”
Tôi bắt đầu im lặng, và theo kinh nghiệm của tôi từ khi biết đọc trong nhiều năm, đó chắc chắn là một câu hỏi về cái chết.
Tôi phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.
Tôi trả lời cẩn thận: “Thích, không thích, ta cũng không rõ lắm, với một người độc thân như ta, câu hỏi này thực sự rất khó trả lời.”
Sắc mặt Quân sư không thay đổi, nhưng sau khi tôi nói xong những lời này, cảm giác tâm tình Quân sư tốt hơn một chút.
“Vậy thì thử thích ta xem.”
Tôi bối rối: “Tại sao?”
Quân sư hạ thấp giọng: “Bởi vì ta thích Đại vương, hơn nữa nếu hiện tại Đại vương không thích yêu quái nào, vậy thử thích ta đi.”
Một cú đánh bóng thẳng cực chuẩn!
Tôi cảm thấy không thoải mái, mơ hồ nói: “Tại sao lại thích ta? Ta cũng không phải Bạch Cốt phu nhân thật.”
Quân sư rất nghiêm túc nhìn tôi, trong tay thưởng thức tay của tôi: “Ta biết, nhưng thích là thích. Ta thích ngài nói lên suy nghĩ của mình sau khi nghe ta báo cáo, thích ngài giúp ta chải lông, thích ngài sẽ cho ta kể chuyện xưa cho ta nghe.”
Tôi “À” một tiếng, sau đó gật đầu: “Nếu nói như vậy thì cứ thử xem.”
Quân sư nở nụ cười, trả lời: “Được.”
Nếu hệ thống không phải kẻ độc thân thì tôi yêu đương cũng không quá đáng, phải không?
Mặc kệ, nếu hệ thống dám nói thì tôi sẽ đi tố cáo nó, dù sao cũng phải kéo nhau xuống nước.
19
Sau đó, tôi và Quân sư trở về động, lại bắt đầu mỗi ngày tiếp tục nghe Quân sư tẩy não, xử lý sự tình, uống rượu đánh nhau…
Sau đó, cứ cách một thời gian tôi lại đến chỗ Đại Thánh gửi đề thi.
Đại Thánh mỗi lần đều có qua có lại nhổ mấy cọng lông khỉ làm quà cho tôi.
Chỉ là cứ như vậy nhổ xuống thì liệu Đại Thánh có bị hói luôn không?
Tôi rất nghi ngờ, nhưng tôi không dám hỏi, dù sao đây cũng là sở thích cá nhân, tôi chỉ có thể tôn trọng và cầu nguyện điều tốt đẹp.
Quân sư nói cho tôi biết hắn đã biết tôi không phải Bạch Cốt phu nhân từ lâu lắm rồi.
“Ngày ngài tỉnh lại, lúc ghép xương cốt của mình, ngài đã ghép xương cụt vào vị trí xương ức.”
Tôi: “…”
Chỉ vậy thôi? Tôi vừa mới xuyên, nhất thời còn mơ hồ ráp sai, không được sao? Thật sự là làm tôi đau lòng.
Đáng giận nhất chính là hệ thống. Tại sao lúc tôi ráp mông thành ngực mà nó lại không nhắc nhở tôi?
Mất mặt, quá mất mặt.
Tôi sẽ giết hết những yêu quái đã từng chứng kiến sự kiện đó!
Tôi chỉ trích: “Vậy vì sao ngươi không nhắc nhở ta, có phải ngươi muốn cười ta hay không? Đều nói vợ chồng vốn là chim rừng, đại nạn lâm đầu đều tự bay, đây còn chưa phải là vợ chồng, ngươi đã tự bay rồi.”
Quân sư sờ sờ tay tôi: “Đại vương, ý tứ là muốn nói cho cho ta một danh phận, phải không?”
Ai nói thế bao giờ?
Tôi còn muốn nói nữa, nhưng đã bị Quân sư che miệng lại.
“Nếu Đại vương đã nói như vậy, ta đây phải đi chuẩn bị, thật vất vả mới có danh phận, không thể làm qua loa được.”
Tôi còn chưa kịp từ chối thì đã bị gài hàng. Được rồi, đã lâu như vậy rồi cũng nên cho một danh phận.
20
[Hệ thống, tôi có một câu muốn hỏi.]
Trước ngày cưới, tôi gây ngốc nhìn bức ảnh chụp chung treo trong phòng cưới.
[Anh cùng bạn đời của mình “động phòng” kiểu gì thế?]
Hệ thống: […]
[Đừng ngại, hãy nói đi.]
Hệ thống càng im lặng, tôi càng hưng phấn.
Bộ xương của một gia đình tốt nào lại kết hôn với một con hồ ly.
Con hồ ly này còn mặc quần áo, có da thịt, còn có bộ lông mềm mại nữa.
Còn tôi thì sao?
Một bộ xương trắng, chẳng có tý da thịt nào để sờ.
Nếu không thì tôi làm sao có thể nhét xương cụt vào ngực cơ chứ.
Đã thế lúc uống rượu giao bôi còn chảy ra hết.
Đêm tối mai tân hôn, Quân sư làm sao mà thoải mái?
Tôi lo lắng quá.
Tôi lấy một bó lông bên cạnh, bỗng nhiên ý tưởng hiện ra.
[Ký chủ, đừng làm việc điên rồ…]
[Tôi không điên, nhưng anh có ý tưởng nào hay hơn không?]
Dưới Ngũ Chỉ Sơn.
Tôi đem một chồng bài thi thật dày chất đống ở trước mặt Đại Thánh.
Hắn theo thường lệ nhổ mấy cọng lông tặng lại cho tôi.
“Đại Thánh.”
Tôi nhăn nhó, đưa thiệp mời kết hôn.
Đại Thánh nhất thời tóc gáy dựng đứng.
“Tuy rằng ngươi là yêu, nhưng cũng đừng làm quá.”
Tôi: “Đại Thánh Thất Thập Nhị Biến bản lĩnh cao cường, có thể giúp ta một việc nhỏ không?”
Sau khi nghe xong yêu cầu của tôi, Đại Thánh vẻ mặt quái dị cười nhìn tôi.
“Cho nên bằng hữu kia của ngươi quyết định ở cùng một chỗ với người thích nàng ấy?”
Nhất định là gần đây tôi cho hắn lượng đề không đủ.
Lại còn có thời gian nhớ rõ chuyện này.
Bất quá phải khen lông của Đại Thánh còn rất tốt.
Thay đổi làn da giống như thật. Đặc biệt là khuôn mặt này, mềm mại giống như trứng gà bóc.
Cái này tiện hơn giết người lấy da.
Ngày hôm sau đại hôn.
Yêu quái hai bên sườn núi đều đưa quà mừng tới.
Yêu sơn, yêu hải, quần ma loạn vũ.
Tôi nhân cơ hội phân phó Quân sư đem tên của bọn họ đều đăng ký lập sổ.
“Ngài muốn hợp nhất đội ngũ mở rộng đỉnh núi?”
Quân sư làm như nghiêm túc suy tư.
“Không phải vấn đề gì lớn, ta có thể làm được.”
Ôi, đám đàn ông này.
Quả nhiên dã tâm còn lớn hơn trời.
Tay trái một đỉnh Everest, tay phải một cao nguyên Thanh Tạng vẫn không đủ vui vẻ.
Thế sao lại chấp nhận làm Quân sư cho tôi?
“Mở rộng cái búa.”
Tôi nhìn hắn một cách không thoải mái.
“Ta chỉ muốn gây dựng sự nghiệp do Hầu ca đã tỉ mỉ lên kế hoạch cho ta mà thôi.”
“Dùng đầu óc thông minh của ngươi phân tích thế cục hiện tại một chút đi. Ngươi nhìn xem yêu quái khắp núi thế này, chắc chắn Thiên Đình Ngọc Đế nhìn thấy sẽ phải nhíu mày. Không chừng còn phái một đội thiên binh thiên tướng xuống xem xét tình hình thực tế, tránh cho đám yêu quái vọng tưởng rồi nghĩ cách tấn công chiếm lấy Thiên Đình. Mà yêu quái vĩ đại nhất ở đỉnh núi này cùng phụ cận là ai, chính là ta, Bạch Cốt phu nhân.”
Nếu có sấm sét từ trên trời rơi xuống, yêu quái đầu tiên bị đánh chết chắc chắn sẽ là tôi.
Tôi càng nghĩ càng thấy chuyện như thế rất có khả năng xảy ra.
Tôi nói với con chồn tinh phụ trách thu quà, tra hỏi rõ ràng tổ tiên ba đời của mỗi tiểu yêu.
Nếu ngày nào đó Ngọc Đế tới bắt thì ta cũng có thể giao ra một quyển sổ sách trong sạch.
21
Ngày thứ hai, tôi lại nhìn chằm chằm vào nửa bình mật ong mà Gấu Đen Đại vương đặt lên bàn gửi tới làm quà và cảm thấy lo lắng.
Tôi mới phát hiện ra rằng các yêu quái đều rất nghèo.
Quần áo rách rưới, còn không ăn nổi thịt.
Cái này có thể trách ai?
Còn không phải bởi vì bọn họ không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết hô khẩu hiệu chờ thầy trò Đường Tăng đi qua đánh đập cướp bóc.
Cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ bọn họ sẽ chết đói trước.
Tôi thân là Bạch Cốt phu nhân, sao có thể trơ mắt nhìn đội ngũ của mình tiêu giảm.
Dù sao tôi cùng Đại Thánh đã thân quen như vậy, nếu ngày nào đó hắn dẫn tôi đi tham gia hội bàn đào, tôi lấy gì khoe khoang với đám người trên đó đây?
Tôi vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một con đường làm giàu mới.
Dưới sự dẫn dắt của Quân sư, nhóm tiểu yêu không còn giơ nắm đấm hô khẩu hiệu nữa.
Bọn họ đem lực lượng xông vào thực địa.
Cả đám trồng trọt, khai hoang, chẻ núi đục lỗ.
Mở ra địa điểm du lịch tham quan đầu tiên của Yêu giới.
Đặt tên là: Địa điểm du lịch Bạch Cốt 5A.
Địa điểm mở rộng, vô cùng nổi tiếng.
Một khi nhân loại đến tham quan thì khổ nhất chính là đội hộ vệ tiểu yêu.
Mỗi ngày phải kiểm kê số người vào cửa và lập danh sách.
Tránh cho đám yêu quái vì đói mà ăn thịt du khách.
Kiếm được bạc, chồn tinh quản lý tài chính sẽ đến chợ mua sắm.
Cải thiện chế độ ăn uống cho yêu quái, đảm bảo mỗi yêu quái đều có thể nhận được một cái đùi gà nhỏ.
Càng nhiều người đến tham quan, điều kiện sống của các yêu quái càng trở nên tốt hơn.
Quân sư còn mở rộng các ngọn núi khác vào, mở ra một dịch vụ du lịch, đảm bảo mỗi du khách đều bị “hết sạch túi” khi rời khỏi núi.
Hôm nay, ta đang đếm ngày.
Chờ sau khi Tôn Ngộ Không hoàn thành ba lần kịch bản kinh điển thì ta có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Kết quả liền nghe được thủ hạ truyền lời.
“Báo cáo Đại vương, bọn Đường Tăng bắt đầu lấy kinh cực nhanh, hiện tại đã đi đường vòng.”
“Hắn đã lên đường, các chúng yêu mau chuẩn bị…”
Nhưng ta chưa nói xong thì chợt thấy không đúng. Ta nổi giận đùng đùng.
Rõ ràng đã nói với Đại Thánh trạm thứ nhất tới Bạch Cốt Sơn của tôi trước. Nhưng bọn họ lại đi đường vòng như thế. Những trái cây và rau củ tôi mới hái được còn đang để dành làm thức ăn tặng họ.
Không được, tôi phải đuổi theo và gửi hàng. Đồng thời, tôi cũng muốn tạo ra một tình huống để hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi phải trở lại thế giới loài người, hơi có chút tiếc nuối.
[Ký chủ, gian lận là phải chịu trừng phạt.]
Hệ thống đã trở lại sau thời gian biến mất.
Tôi cười mỉa mai: [Được, nếu anh dám trừng phạt tôi, tôi sẽ tố cáo việc anh vượt quá giới hạn.]
Đừng tưởng rằng tôi không biết hệ thống đã làm gì trong thời gian vắng mặt vừa qua.
Hệ thống im lặng một lúc, rồi đưa ra một ý kiến phạt là tôi sẽ phải ở lại thế giới yêu quái cho đến khi Quân sư qua đời.
Ha ha, một con hắc hồ thành tinh có thể sống đến vạn năm. Sợ nắm xương trắng của tôi thành tro thì hắn vẫn còn sống ấy chứ.
Chúng tôi ngầm hiểu, bắt tay giảng hòa.
Sau đó chờ Đại Thánh mang theo mấy người Đường Tăng tới chỗ ta quẹt thẻ, ta mới biết được vì sao hắn muốn nhanh chóng kết thúc kịch bản này như thế.
Hóa ra trong bộ đề thi đại học ngày ấy mà tôi đưa cho Đại Thánh, vô tình để lọt một cuốn “Truyện tranh Tây Du Ký”.
-Hết –