Tống Nguyên
Chương 7
Nhưng tết Đoan Dương lần trước, ám tuyến của Thục Vương đều đã bị diệt trừ.
Tai mắt của phụ thân tất cả đều nằm trong đó.
Ông lại không giúp được ta.
Mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự đoán.
Bùi Diễn chưa bao giờ đề phòng ta, thậm chí còn hận không thể đem tiền căn hậu quả tỉ mỉ kể cho ta nghe.
Tống Tri Vi quả thật luôn giữ liên hệ cùng Thục vương, nàng đã đem tin tức truyền ra ngoài..
Hôm đó, tâm tình của Bùi Diễn rất tốt.
“Nguyên nguyên, chờ ta trở lại.”
Hắn ôm ta, phảng phất như trở lại thành chàng thiếu niên lang năm đó, trong mắt chỉ có một mình ta.
“Được, ta chờ ngươi.”
Ta đồng ý với hắn, dường như đã biến trở lại thành vị hiền thê năm đó, một mực ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn.
Vừa ra đến trước cửa, Bùi Diễn đột nhiên quay đầu.
“Nguyên nguyên, nàng cười với ta một cái được không?”
Ta sững sờ.
Đặt bức thêu trong tay xuống, nhướng mày nhìn hắn.
Bàn tay đang cầm cây cung của hắn bỗng run lên nhè nhẹ.
“Không quan hệ.” Hắn lại thì thầm ba chữ này.
Cũng không biết là đang nói với ta, hay là đang tự nói với chính mình.
Một lần nữa nhìn về phía ta: “Chờ ta trở lại.”
Sau đó vén rèm rời đi.
21.
Tất nhiên là ta sẽ không đợi hắn quay lại.
Dù sao, hắn có thể còn sống trở về hay không cũng chưa biết.
Bùi Diễn chân trước vừa đi, chân sau ta liền mang theo Lâm Lang, hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, rời đi nơi đóng quân.
Nhiều năm sau ta mới nghe nói vào ngày này, máu nhuộm đỏ núi rừng.
Thục vương, người đã sớm chiến tử từ lâu, nay bỗng “Khởi tử hồi sinh” , mang theo mấy trăm Tinh Vệ tập kích tân đế.
Tân đế vốn có thân binh ở bên, lại bị người chặt đứt đầu đuôi, cắt đứt liên lạc.
Bị vây ở sơn cốc, ác chiến ba ngày.
Trong ba ngày ba đêm, hoàng hậu nương nương tử trận, hoàng tử vừa tròn một tháng tuổi cũng chết tại chỗ.
Tân đế thương tâm, vô cùng giận dữ.
Thục vương bị một thanh kiếm chặt đầu, chết không toàn thây.
Nhưng hiện tại, ta không có thời gian để ý đến chuyện đó.
Ba ngày là đủ để ta và Lâm Lang rời khỏi nơi núi non trùng điệp này.
Lại qua ba ngày, chúng ta đã đến gần biên giới phía Bắc.
Vài ngày sau, cửa khẩu biên giới đã gần kề.
Ra biên quan, chính là nước láng giềng.
Bên ngoài Đại Hạ, còn có bảy quốc gia khác có phong tục tập quán khác nhau.
Ta có thể tự tìm một địa phương mà mình thích, tự do tự tại, dùng cách mình thích, vượt qua quãng đời còn lại.
Chúng ta đi suốt một ngày không nghỉ, cầm theo giấy thông quan đã sớm chuẩn bị tốt, sắp thành công rời đi nơi này.
Khi roi ngựa được giơ lên, phía sau có tiếng vó ngựa phi nhanh mà đến, kèm theo là một tiếng thét chói tai:
“Chờ đã!”
22.
Mùi máu nồng nặc xuyên qua vách xe, xông vào chóp mũi ta.
Bầu trời tối sầm, gió bên ngoài đang gào thét.
Ta đang ngồi trong xe ngựa.
“Tống Nguyên, xuống đi.”
Giọng nói quen thuộc đang cố gắng kìm nén cơn tức giận.
“Tống Nguyên, nàng xuống ngay cho ta.”
“Những chuyện nàng đã làm, trẫm sẽ không truy cứu.”
Ta nhìn bóng người bên ngoài rèm xe, không nhúc nhích.
“Tống Nguyên, nàng còn không hài lòng cái gì?”
Giọng Bùi Diễn gần như nghẹn ngào:
“Nàng xuống xe đi, trẫm sẽ giải thích từng chuyện cho nàng nghe.”
“Trẫm đã đích thân giết chết Thục vương, sẽ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.
“Sau này chúng ta…”
“Chúng ta không có sau này.” Ta ngắt lời hắn, “Bệ hạ, ta cũng không muốn cùng ngươi có [Sau này].”
“Không thể nào!” Bùi Diễn đột nhiên lảo đảo hai bước, mất thăng bằng, đỡ lấy bệ xe.
“Nguyên Nguyên, trách ta, là ta không tốt.” Bùi Diễn khàn giọng nói: “Nàng nghe lời, theo ta trở về được không.”
“Nàng chỉ bị cổ trùng khống chế mà thôi, nàng chỉ là quên mất, quên mất nàng có bao nhiêu yêu ta.”
Bùi Diễn tiến thêm hai bước nữa.
Con ngựa nôn nóng dậm chân xuống đất.
Bùi Diễn dường như không có gì chống đỡ, ngã xuống đất.
Có người đến dìu, lại bị hắn hét lên: “Lăn!”.
“Nguyên nguyên, nàng quên rồi sao, trước kia lúc nào nàng cũng đặt ta lên hàng đầu.”
“Nàng may xiêm y cho ta đến khi mắt đỏ lên.
“Dù đang phải sống cần kiệm nhưng vẫn vì ta làm canh thang.
“Nàng coi ta còn quan trọng hơn mạng sống của mình, bây giờ sao lại có thể không thèm để ý đến sống chết của ta?
“Sao lại có thể muốn bỏ ta mà đi?
“Không có khả năng……”
“Bệ hạ cũng nói, kia là lúc trước.”
Ta lãnh đạm cắt ngang hắn: “Bùi diễn, ta đã không còn yêu ngươi nữa.”
Bởi vì không yêu, cho nên thấy rõ ràng.
Lại có một tiếng động lạ phát ra từ trục xe.
Gió thổi làm lay động rèm xe.
Lộ ra người phía sau bức rèm.
Bùi diễn bị mất một cánh tay.
Ước chừng là vì vội vã đuổi theo ta, quần áo cũng không kịp thay.
Trên người hắn toàn vết máu khô, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Hắn gần như là dựa vào trên xe ngựa.
Hai mắt đỏ bừng.
“Ngươi sao lại cố tình làm ra bộ dáng thâm tình như vậy làm gì?”
Ta cũng không tị huý cùng hắn đối mặt:
“Bùi diễn, ngươi cũng không có yêu ta bao nhiêu đi.”
“Không!” Hắn kích động nói, “Nguyên nguyên, lúc trước có rất nhiều điều bất đắc dĩ, chúng ta thật vất vả đi đến bây giờ! Nàng đi theo chịu khổ nhiều như vậy……”
“Bất đắc dĩ sao?”
Ta lẳng lặng nhìn qua hắn:
“Bùi diễn, nếu như đứa bé kia, là bé trai, ngươi vẫn sẽ quyết tuyệt bắt ta bỏ nó như vậy sao?”
Bùi Diễn chợt giật mình, dường như đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhớ ra “đứa bé” mà ta đang nói đến là ai.
“Nếu là bé trai, nó sẽ là hoàng trưởng tôn, sẽ không giống……”
“Không phải không giống.” Ta bình tĩnh nói, “Ngươi rõ ràng có rất nhiều biện pháp để phá giải cục diện đó.”
“Nhưng lại vẫn chọn hi sinh con bé, hi sinh ta.
“Như việc đối phó với Thục vương.”
“Ngươi đã đăng cơ, hắn đã bại trận, nếu muốn diệt trừ hậu hoạn, đều có thể bàn bạc kỹ hơn.”
“Nhưng ngươi lại muốn sử dụng biện pháp cực đoan như vậy.”
“Chỉ vì biện pháp này, hiệu quả nhanh nhất, tổn thất lại nhỏ nhất mà thôi.”
“Có lẽ là ngươi có để ý đến ta.”
“Nhưng ngươi càng để ý quyền thế của ngươi, địa vị của ngươi, mặt mũi của ngươi hơn.”
“Vì sao ngươi lại muốn cưới Tống Tri Vi, người đã từng từ chối ngươi?”
“Ngươi không nhìn ra Tống Tri Vi cố ý làm tổn thương ta sao? Vì sao còn phối hợp diễn kịch với nàng, vì sao?”
“Bùi Diễn, trong tất cả những thứ mà ngươi để ý, ta là sự tồn tại nhỏ bé nhất.”
Ta đã từng khốn đốn.
Không hiểu.
Hắn rõ ràng yêu ta.
Chúng ta đã có những hồi ức cùng nhau đẹp như vậy, đã cùng nhau trải qua những năm tháng đầy sóng gió.
Vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy chứ?
Thân ở ngoài cuộc mới nhìn minh bạch.
Yêu, nói chung cũng là yêu.
Nhưng không đủ nhiều mà thôi.
“Bùi Diễn, tình yêu của ngươi, ta không thèm.”
Bùi Diễn lắc đầu.
“Không…… Không phải như vậy……
“Nguyên nguyên, không phải như nàng nghĩ đâu, ta thật sự rất yêu nàng…..”
Nước mắt lăn dài trên má, làm tan đi vết máu khô.
Đi theo tay hắn cùng một chỗ, rơi trên xe ngựa.
“Nàng xuống xe, Nguyên Nguyên, ta sẽ cùng nàng giải thích, năm đó người ta muốn cưới vốn là nàng, ta phối hợp diễn kịch cùng Tống Tri Vi là bởi vì tai mắt của Thục vương trong cung……”
“Vậy chúng ta cùng xem nhé.”
Ta đứng dậy, vén rèm xe lên, cùng hắn gần trong gang tấc.
Ta nắm lên roi ngựa:
“Để cho ta nhìn xem, đến cùng ngươi yêu ta bao nhiêu.”
“Bùi diễn, hiện tại, ta muốn đi.”
“Ngươi muốn thành toàn cho ta, hay là thành toàn cho chính ngươi?”
Bùi diễn cơ hồ đứng không vững, ngửa đầu nhìn ta.
Đôi bàn tay run rẩy muốn bắt lấy ta.
“Bẩn.”
Tay của hắn dừng lại.
Nỗi tuyệt vọng sâu sắc phát ra từ sâu thẳm trong đôi mắt của hắn.
Ta không nhìn hắn, cũng không quan tâm đến thân thể hắn đang nghiêng về phía trước xe ngựa.
Giơ cao roi ngựa: “Giá!”
23.
Ở nhiều năm về sau, ta lại nghe có người nhắc đến ngày này.
Sau ba ngày giao tranh ác liệt, tân đế thâm tình đã bất chấp vết thương của bản thân, không ngủ không nghỉ suốt bảy ngày đêm.
Đuổi theo ý trung nhân của mình.
Thật đáng tiếc khi ý trung nhân của người lại có một trái tim sắt đá.
Hôm đó biên quan người người đều nhìn thấy, xe ngựa rất khoát rời đi.
Tân hoàng vết thương chồng chất, suýt chút bỏ mạng ngay tại chỗ.
Sau khi được thị vệ cứu tỉnh, phản ứng đầu tiên của người vẫn là đuổi theo.
Cho đến khi sức cùng lực kiệt sức, ngã vào trong bụi đất.
Ta không nhìn lại.
Nên không biết tin đồn này là đúng hay sai.
Tất cả những gì ta biết là lúc vượt qua quan khẩu kia, trái tim ta như được chắp cánh.
Lại chạy qua sông hộ thành, Lâm Lang mới dám từ trong xe ngựa chui ra ngoài.
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?”
Nàng tiếp nhận roi ngựa.
Ta để nàng dừng xe ở bên hồ yên tĩnh.
Bầu trời trong xanh và nước trong vắt.
Ta gỡ xuống ống trúc mang theo bên người, thả ra cổ trùng đã đợi từ lâu.
“Đi thôi, tìm vật chủ tiếp theo của ngươi đi.”
Ta không còn sợ nó nữa.
So với nó, ta đã trải qua những việc còn đáng sợ hơn nhiều.
Từ đó, trời cao biển rộng.
Đều là tự do của ta.
(Hết)