Tổng Tài hay Mèo Con - -- Chương 11 --
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:43:04
Buổi gặp mặt đúng là khó xử hết sức.
“Đi cùng mà, thật tớ kiếm cớ để tìm thôi.” Bác sĩ Lưu , giọng chút e thẹn, “Tối nay bệnh viện tổ chức team-building, tớ qua xem , nếu thì tớ cũng nữa.”
Team-building ?
Xem , cuộc sống của họ cũng bận rộn như tưởng.
Anh nào bận, chẳng qua là gặp mà thôi.
Để xem thử nơi rốt cuộc thoải mái đến mức nào, mà thà ở khoa còn hơn về nhà.
theo bác sĩ Lưu đến khoa của Cố Tiêu.
Vì là giữa trưa nên các y tá đa phần ăn cả .
Trong văn phòng chỉ còn vài bác sĩ cầm hộp cơm, ăn tán gẫu.
Dù tất cả đều mặc áo blouse trắng, vẫn nhận ngay giữa đám đông.
Anh ghế sofa, vẻ ăn xong , nhưng hộp cơm mặt vẫn còn khá nhiều, trông bộ cơm hộp của bệnh viện cũng chẳng ngon nghẻ gì.
Điện thoại đặt bên cạnh, thong dong tựa ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Một tuần gặp, cằm lún phún râu xanh.
Vì đang nhắm mắt, mới dám trắng trợn như .
Kết quả là hai giây, đột nhiên mở mắt.
Giật cả , tránh kịp, ngượng chết.
“Sao nhà ăn mà ăn cơm hộp thế ?” Lưu Thiến bước đến chào hỏi.
“Nhà ăn ăn ngán .”
“Cơm hộp cũng ngán luôn.”
“Cuộc đời vô vọng.”
Một đám trông như thể chán đời thiết sống mà than thở.
“Cơm hộp bổ dưỡng bằng nhà ăn .” Lưu Thiến trêu họ, “Ăn ngán thì tìm bạn gái nấu cho mà ăn .”
“Cái nghề của bọn thì tìm bạn gái?”
“24 tiếng thì 20 tiếng ở bệnh viện, tìm cũng như .”
…
Cả đám đồng thanh phẫn nộ.
ngoài cửa họ tán gẫu, còn Cố Tiêu thì từ đầu đến cuối cứ chằm chằm.
Bị đến mất tự nhiên, dứt khoát chỗ khác, lười thấy mặt .
“Cố Tiêu, tối nay team-building ?” Lưu Thiến hỏi .
cũng tò mò, ngẩng lên , và đang .
Nhìn gì? Mặt ghi đáp án ?
“Để xem .” Giọng khàn, như thể mệt rã rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-tai-hay-meo-con/chuong-11.html.]
Lại thức trắng một đêm nữa ư?
“Ồ.” Lưu Thiến chút thất vọng, như nhớ điều gì, gọi , “Giai Giai, qua đây chào hỏi .”
đành cứng đờ cả bước .
“Đây là?”
“Em gái bác sĩ Lưu ? Xinh thế?”
“Giới thiệu chứ!”
Một đám bác sĩ nam lập tức buông hộp cơm xuống, tất cả đều .
lúng túng.
“Chào , em là Trần Giai.” cố gắng giới thiệu bản một cách tự nhiên nhất.
“Chào em, là Trần Kiến Vĩ.” Một bác sĩ nam dậy định bắt tay một cách thiện.
liếc Cố Tiêu, sắc mặt đen như đ.í.t nồi.
“Tránh .” Lưu Thiến gạt tay bác sĩ . “Đây là bạn học đại học của bác sĩ Cố.”
“Cố Tiêu, bạn học xinh thế từ bao giờ mà giới thiệu cho bọn ?”
“À ừm, em gái, là…” Lại một bác sĩ nam khác dậy định tự giới thiệu.
Cả đám bên cạnh dịp hò hét ầm ĩ.
Cố Tiêu nãy giờ im lặng bỗng đột ngột dậy, xách hộp cơm lách qua giữa và bác sĩ , như nghĩ đến điều gì đó, dừng .
“Cô thai , mấy khỏi tơ tưởng.”
: !
Có thai chuyện gì đáng hổ, nhưng toạc như thì đúng là ngượng thật sự.
thấy mấy vị bác sĩ rụt tay về, ngượng đến độ mấy ngón chân cũng bấu chặt xuống đất.
tuanh1
“Ơ, , thật.”
“Dáng thon thả thế , bọn thật sự .”
“Đừng để ý nhé em gái.”
“ đó, hơn ba tháng .” Lưu Thiến .
Rồi cô đầu, thì thầm với : “Mấy lão già thế đấy, ngày nào cũng ru rú trong bệnh viện, thấy gái xinh là như phát hiện châu lục mới.”
“Ồ.”
“Tìm việc gì thì ngoài .” Cố Tiêu ở cửa, vẻ mặt cao ngạo.
: ??? Ai thèm tìm .
“ tìm , chỉ ngang qua thôi.” đáp .
Sắc mặt khó coi.
đếch quan tâm.
Nói xong, liền tạm biệt bác sĩ Lưu, “Tớ về nhé.”
“Mọi cứ ăn từ từ, vất vả ạ.” vẫy tay với mấy vị bác sĩ, khỏi cửa.