Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Tổng Tài hay Mèo Con - -- Chương 19 --

Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:43:14

"Nói thật !" cố nén cơn giận.

"Bà sờ soạn con bé một lúc..." Mẹ dứt lời, nước mắt lã chã rơi.

Lửa giận trong bùng lên ngùn ngụt.

"Con đừng cho bố con , với cái tính của ông , chuyện mà ầm lên thì con bé sống nữa, mặt mũi ..."

"Cũng đừng cho Tiểu Cố , nó sẽ nghĩ gì về em gái con, nghĩ gì về con nữa..."

Mẹ túm lấy tay , lóc van xin giữ bí mật.

Nghe ý của , vẻ như gã thật sự chỉ "sờ một cái", và sẽ trông chừng cẩn thận, đảm bảo thứ hai.

Nhìn như , con gái ruột ức hiếp, đau lòng c.h.ế.t mà dám lên tiếng, tim như ai đó bóp nghẹt.

đè nén cảm xúc xuống, một lúc lâu mới thể giả vờ như gì mà ngoài ăn cơm, dọn dẹp bàn ăn cùng .

tuanh1

Từ đầu đến cuối, hé nửa lời.

Ăn tối xong, nhân lúc Cố Tiêu tắm, với bố là ngoài dạo một , loanh quanh con đường lớn cửa.

Lúc , tiện tay vớ luôn cây gậy gỗ để ở cửa.

Trước đây vốn sợ đường đêm.

giờ phút , con đường 100 mét hun hút tối tăm từ nhà đến nhà gã độc , chẳng hề sợ hãi.

Gã đàn ông độc đó ngoài 50 tuổi .

Trước đây, vẫn luôn nghĩ ông là một bác cần cù, chất phác.

Thế nên mỗi ông qua cửa nhà , đều lễ phép chào hỏi.

Đến nhà gã, thấy ngay cửa, đôi đũa tay gã sợ đến mức rơi cả xuống đất.

"Giai Giai, về con." Gã vội nặn một nụ .

"Ừm." cũng nhếch mép , từ từ tiến gần. "Bác ăn gì mà thơm thế?"

"Xào mỗi đĩa thịt rang ớt xanh thôi, chỗ chật quá, cháu mau ." Gã khách sáo bưng ghế cho , còn cẩn thận lau lau.

yên tại chỗ, động đậy.

Trông gã vẫn vẻ chất phác như thế.

thể nào hiểu nổi, một từng kính trọng thể chuyện như , nó đảo lộn nhận thức của .

"Mấy hôm , Trần Ngọc chạy sang đây ?" thẳng vấn đề.

Gã sững một lúc.

"À ừ, con bé sang đây vòi kẹo ăn." Gã , ánh mắt lảng tránh.

Gã khá lùn. cao 1m65, gã cạnh còn chẳng cao bằng .

BỐP!

vung tay, tát thẳng mặt gã một cái.

Gã ngớ , phản ứng kịp.

Đến khi định thần , gã trợn mắt, tức tối .

"Giai Giai, mày cái gì thế!" Gã gầm lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tong-tai-hay-meo-con/chuong-19.html.]

"Không gì cả." khẩy. "Lần con bé sang đòi kẹo, đừng cho nó nhà."

"Mày điên ? Tao cho em mày kẹo mà tao sai !" Gã vẻ như lao sống mái với .

hiểu, đánh, gã thấy mất mặt.

" , tự ông rõ nhất. cảnh cáo ông, ông mà còn dám động tay động chân với nó nữa, sẽ cho ông tù bóc lịch."

"Mày điên khùng gì thế! Nói năng hàm hồ nhé, mày tin tao gọi cả làng đến phân xử ?" Gã trợn mắt lườm .

"Tao điên đấy! Mày mà chọc tao, tao đốt luôn cái nhà của mày!" cũng tức chịu nổi. "Đã là hộ nghèo nhà nước trợ cấp mà còn cái thứ , mày là thứ cặn bã xã hội, đáng lẽ c.h.ế.t cho sạch đất!"

"Mày láo !" Gã gào lên, lao về phía định tay.

Bỗng một lực siết lấy eo , kéo giật một lồng ngực. Một cánh tay từ đỉnh đầu vươn , dễ dàng khóa c.h.ặ.t t.a.y của gã đàn ông .

Hơi thở quen thuộc phả gáy ——

Cố Tiêu?

"Mày là thằng nào?" Gã đau đến nhăn nhó cả mặt mày, nhưng miệng vẫn chịu thua.

"Chồng cô ." Cố Tiêu chỉ dùng sức một chút, gã đau đến ứa nước mắt.

"Mày buông tay , chúng mày hùa bắt nạt khác..." Mặt gã đỏ bừng lên. "Là con vợ mày đánh tao ."

" thấy." Cố Tiêu thản nhiên đáp. " chỉ thấy ông định đánh cô ."

"Tao đánh trúng !" Gã tức đến giậm chân.

"Nếu ông đánh trúng, thì tay của ông bây giờ gãy ." Cố Tiêu lạnh lùng đẩy gã .

Gã ngã phịch xuống đất.

Ngay đó, gã bắt đầu lóc ăn vạ, kể lể một tràng dài.

chẳng thèm nể mặt, xách cái ghế lên, ném thẳng về phía gã. "Không ."

Nói xong câu đó, khỏi cửa.

Cố Tiêu cũng theo .

gì với . sợ sẽ hỏi.

Những mặt tối tăm, đáng hổ và hèn mọn đó của gia đình , .

Trước mặt , đủ tự ti . … thật sự .

Anh cứ lẳng lặng theo , gì, cũng hỏi gì.

nửa đường, đột nhiên kéo tay , ôm ghì lòng. giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Anh buông, chỉ ấn đầu lồng n.g.ự.c , bàn tay hết đến khác vuốt nhẹ lên tóc , như một lời an ủi.

"Anh hỏi , đừng sợ."

"Lần đừng một nữa, sợ đến kịp."

Giọng trong trẻo mà lạnh lùng của vang lên đỉnh đầu, nước mắt kìm nữa, cứ thế tuôn như mưa.

Sau đó, đến mệt lả, trời cũng khuya.

Anh xổm xuống, cõng bộ về nhà.

 

Loading...